“Lái xe ra căn nhà ở ngoại ô của tôi.” - Nói xong, Lập Thế Khang lấy điện thoại ra bấm tìm địa chỉ nhà đưa cho Mia xem.
Lúc này, anh mới phát hiện có hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ của Dorothy. Vì cuộc giao dịch hôm nay mà anh phải tắt chuông điện thoại cho nên không biết Dorothy gọi cho mình nhiều đến như vậy. Anh nhíu mày không hiểu vì sao giờ này Dorothy vẫn chưa ngủ.
Anh chuyển điện thoại sang tay trái, khó khăn bấm gọi lại cho Dorothy. Nhận được điện thoại, Dorothy đang khóc bỗng như sống lại. Cô lập tức nghe máy, khẩn trương nói: “Alô, Thế Khang, anh không sao chứ? Em gọi cho anh liên tục mà không được.”
Máu vẫn không ngừng chảy ra từ lồng ngực của Lập Thế Khang, Mia ngồi bên ghế lái chốc chốc lại quay mặt sang nhìn anh. Nghe giọng điệu sướt mướt dồn dập của Dorothy, Lập Thế Khang dù môi xanh mặt tái vẫn cố giữ giọng bình tĩnh nói với cô: “Dorothy, anh không sao. Anh vừa đi giao dịch xong với khách hàng. Em hãy ngủ đi. Ngày mai anh sẽ tìm em.”
Đầu dây bên kia, Dorothy thở phào nhẹ nhõm, dạ vâng ngọt ngào rồi dịu giọng kể cho anh nghe giấc mơ của mình: “Thế Khang, em rất sợ. Trong mơ em nhìn thấy có rất nhiều người ngã xuống, máu của họ chảy thành dòng nhuộm đỏ khắp nơi. Em còn nhìn thấy anh bị thương. Thế Khang, anh thật không sao chứ?”
“Không... anh không sao.”
“Không phải anh vẫn đang nói chuyện với em đây sao?” - Lập Thế Khang nhắm đôi mắt mệt mỏi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859104/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.