Chương trước
Chương sau
Bảo Vy cũng không biết phải giải thích vì sao lại như vậy, cho nên chỉ qua loa trả lời: “Người lớn không cho thì đừng làm. Dù sao mẹ anh và mẹ em cũng có kinh nghiệm hơn chúng ta.”

Thế là Ưng Túc ngậm ngui cất đi máy ảnh trong tay, không quên nhắn nhủ với con gái: “Cục cưng của ba lúc ngủ xinh thế này mà không được chụp lại làm kỷ niệm. Sau này khi lớn lên con không được trách ba đâu đó.”

Bảo Vy thấy Ưng Túc quá lằng nhằng, liền nói: “Ưng Túc, anh bớt lôi thôi đi. Con bé chẳng quan tâm đâu. Đi chỗ khác cho nó ngủ.”

Ưng Túc liền kháng nghị: “Cho anh ngắm con gái thêm một chút.”

Lúc này phía cửa phòng có tiếng gõ cửa. Ưng Túc đặt máy ảnh xuống bàn rồi bước ra mở cửa. Thì ra là cậu bé tóc nâu mắt nâu có hàm răng đều đặn cùng bà ngoại và ông ngoại của mình đến thăm An Khê.

Sau vài lời chào hỏi thăm nom thì ông Cao Hiển Minh rời đi để đến công ty làm việc. Vì Tinh Vân bất ngờ gặp nạn cho nên mẹ của cô phải đứng ra quản lý chi nhánh ở Los Angeles của Hoàng Thiên thay cô. Vì vậy, bà cũng theo sau chồng mà đi đến công ty. Nghiễm nhiên, Tinh Nhật được gửi ở chỗ của Bảo Vy.

Vốn rất yêu thích “tiểu soái ca” nhà Tinh Vân cho nên Bảo Vy rất niềm nở với cậu bé. Còn cậu bé Tinh Nhật thì nói chuyện vẫn chưa rành lắm nhưng cái gì` cũng hỏi. Những câu hỏi ngây ngô đến đáng yêu, đại loại như:

“Dì Bảo Vy ơi, vì sao lúc nào em bé cũng ngủ vậy?”

“Dì Bảo Vy ơi, vì sao cái tay của em bé lại nhỏ xíu vậy?”

“Dì Bảo Vy ơi, vì sao em bé không biết nói vậy?”

“Dì Bảo Vy ơi, vì sao em bé không có tóc vậy?”

“Dì Bảo Vy ơi, vì sao em bé khi ngủ cũng mang giày và đội nón vậy?”

...

Bảo Vy với Ưng Túc nhìn thấy Tinh Nhật vừa ngắm An Khê ngủ vừa hỏi đủ thứ chuyện thì họ cũng không kịp trả lời. Chỉ biết nhìn nhau cười. Tuy vậy, Ưng Túc vẫn ôm cậu bé vào lòng và kiên nhẫn giải thích cho cậu hiểu từng chuyện từng chuyện vì sao em bé mới sinh thì khác với cậu:

“Em bé vừa mới sinh cho nên còn rất nhỏ. Em không biết nói, cũng không biết tự ăn như Tinh Nhật. Vì em bé chưa quen với môi trường bên ngoài cho nên dì Bảo Vy sợ em bé bị lạnh phải đội nón cho em.”

Tinh Nhật lại tròn xoe mắt, chu chu cái miệng nhỏ, hỏi tiếp: “Vậy khi nào em bé có thể chơi cùng con va nói chuyện với con?”

Ưng Túc nhìn An Khê đang ngủ say, lại nhìn qua Tinh Nhật bé xịu trong lòng mình rồi chậm rãi đáp: “Không lâu đâu, chỉ một hai năm nữa thôi. Khi tóc của An Khê nhiều hơn một chút, dài hơn một chút thì có thể chơi cùng con rồi.”

Tinh Nhật gật gật đầu. Trong trí óc non nớt của cậu dường như không có khái niệm một năm là bao lâu nhưng cậu lại để ý đến chuyện mái tóc của An Khê, bởi vì chú Ưng Túc ba của An Khê đã nói khi tóc dài ra thì cô bé có thể chơi cùng cậu.

Tinh Nhật nghĩ đến đây, cảm giác như bản thân đã hiểu được điều gì đó vô cùng quan trọng. Cậu bé cười cười nhìn Ưng Túc rôi lại nhìn qua chỗ của mẹ con An Khê.

Trong lúc hai chú cháu đang ngồi nói chuyện thì cửa phòng lại có tiếng gõ vang lên. Lần này, người đến là Đoàn Nam Phong. Tinh Nhật thấy anh đến thì liền chạy ra tíu tít mừng ba. Cậu không quên cầm tay ba lắc lắc rồi hỏi thăm mẹ: “Ba ơi, mẹ có thể chơi cùng Tinh Nhật được chưa?”

Đoàn Nam Phong cúi người bế cậu bé lên tay, nhẹ giọng nói với con: “Mẹ đã thức dậy rồi, vẫn đang ăn sáng. Trong lúc mẹ ăn sáng ba sẽ tranh thủ ban chuyện với chú Túc. Con vào phòng trong chơi với dì Bảo Vy và em An Khê nhé!”

Tinh Nhật thơm lên má của ba một cái rồi nhảy xuôống đất chạy ù vào phòng của An Khê. Đoàn Nam Phong nhìn theo bóng lưng của cậu bé rồi khẽ cười. Ưng Túc nhướng mày ra hiệu cho anh ngồi xuống sofa rồi quay sang phía tủ lạnh lấy ra hai chai nước, quăng cho anh một chai va mình giữ lại một chai.

Bên trong phòng của An Khê, cô bé vẫn ngủ say. Bảo Vy thấy vậy liền nói với Tinh Nhật: “Con ở đây trông chừng em môột lát, dì đi vệ sinh xong sẽ ra ngay.”

Tinh Nhật nghe hiểu liền gật đầu. Cậu bé ngắm An Khê không biết chán. Chốc chốc lại nở nụ cười lộ ra mấy chiếc răng xinh xinh. An Khê đang ngủ nhưng trẻ sơ sinh rất nhạy bén với môi trường xung quanh. Cô bé cảm nhận được xung quanh mình không có hơi người lớn thì liền thấy bất an cho nên bật khóc.

Tinh Nhật thấy An Khê khi không lại khóc thì liền tròn mắt giật mình. Gương mặt cậu bé có vẻ sợ và tay chân cũng luýnh huýnh. Trong lúc bối rối, cậu bé đã đưa tay chạm vào mông An Khê giống như cách mà cậu thấy dì Bảo Vy vẫn hay làm.

Bàn tay bé xíu chầm chậm vỗ nhẹ lên cái mông be bé của An Khê. Cô bé không khóc nữa, đưa mặt nhìn cậu chốc lát rồi chán ghét quay mặt đi. Tinh Nhật thấy An Khê không nhìn mình nữa thì liền chạy qua phía bên kia để nhìn gương mặt bé xíu xinh xắn của cô bé. Không biết ai xui khiến, Tinh nhật lại đưa mặt lại gần sát em bé đang nằm trên giường và hôn lên má cô một cái.
\-\-\-
Hạc viết nhiều về hai em bé nay một chút để sau khi kết thúc bộ này các bạn đọc sang bộ của Tinh Nhật và An Khê sẽ dễ hiểu hơn nhé.
Cám ơn các bạn rất nhiều nè. Đừng quên bấm đủ 150 like và để lại 15 bình luận dễ thương để lấy chương tiếp theo thật nhanh nhé. <3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.