Lập Thế Khang khá cao cho nên khi anh mặc âu phục thì không nhìn thấy được những múi cơ nở rộ, chỉ khi cởi áo ra thì những nét quyến rũ nhất của nam giới mới lộ ra.
Dorothy trước nay chưa từng tận mắt nhìn vào những nơi này của đàn ông cho nên cô tò mò đưa mắt từ cơ ngực xuống đến bụng của anh rồi lại từ chiếc bụng phẳng đáng tự hào ấy nâng lên tận bờ vai. Khi Lập Thế Khang cởi bỏ hẳn chiếc áo ra thì anh mới quyết định thức tỉnh cô bằng một câu nói: “Em muốn xem vết thương của anh hay muốn tranh thủ nhìn ngắm cơ thể của anh?”
Dorothy nghe xong cảm thấy giống như bị nghẹn. Cô liền thu hồi tầm mắt của mình lại và quay mặt đi. Lập Thế Khang đưa tay che miệng lại để nén tiếng cười lớn sắp bật ra. Dorothy chữa thẹn bằng cách đưa ngón tay chọc chọc bừa vào người anh, rồi nhẹ giọng ra lệnh: “Không cho anh cười nữa.”
Lập Thế Khang cười cười đưa tay ôm cô vào lòng, mặt của Dorothy áp vào da thịt trắng hồng của anh, mát lành. Nhịp đập của trái tim anh tuy trầm ổn nhưng đôi lúc lại rạo rực. Dorothy lắng nghe nhịp tim của anh, vui thích ngả đầu vào ngực anh và đưa tay vẽ loạn trên bàn tay anh.
“Không cần xem vết thương nữa sao? - Sau một hồi ôm ấy, Lập Thế Khang hắng giọng hỏi kháy Dorothy.
Dorothy thích cảm giác được anh ôm đến mức không ngần ngại mà thẳng thắn nói rằng: “Em muốn được anh ôm thêm một chút rồi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859088/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.