Chương trước
Chương sau
Tinh Nhật lúc này chỉ cao đến đùi của Bảo Vy nhưng dáng vẻ của cậu khiến cho Bảo Vy và Ưng Túc phải trầm trồ. Cô đưa tay nhẹ chạm lên mái tóc nâu đang được chải keo láng mướt của cậu rồi lại đưa mặt nhìn sang Đoàn Nam Phong, tủm tỉm cười.

Ưng Túc hiểu ý vợ liền hùa theo: “Em nhìn xem, lễ phục của Nam Phong và Tinh Nhật giống nhau như đúc, dáng vẻ cũng y chang nhau. Không cần xét nghiệm ADN cũng biết là cha con ruột thịt.”

Đoàn Nam Phong hắng giọng rồi ôn tồn nói: “Đương nhiên là cha con ruột thịt rôồi. Có biết tôi khó lắm mới có được nó hay không?”

Ưng Túc nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đoàn Nam Phong thì liền che miệng cười, gật gù nói: “Phải lắm, cậu nói chí phải. Chính là như vậy. Chỉ sau một tháng đã có được đứa con trai bảnh bao như thế này.”

Đoàn Nam Phong lập tức đáp trả: “Không kém như cậu, cưới bốn năm rồi mới có đứa con đang nằm trong bụng.”

Nói xong, mắt của Đoàn Nam Phong liền hướng về phía cái bụng to lớn của Bảo Vy. Ưng Túc cười cười đưa tay chạm nhẹ vào bụng của vợ, yêu thương nói: “Bảo bối của tôi là báu vật quý hiếm cần thời gian tu luyện lâu hơn nhóc con nhà cậu.”

Đoàn Nam Phong và Bảo Vy nghe xong liền che miệng cười lớn. Chỉ có cậu bé ba tuổi rưỡi kia là tròn xoe đôi mắt như bi ve hỏi lại: “Em bé của chú Túc đang tu luyện sao? Có phải khi ra đời sẽ có phép màu hay không?”

Đến câu này thì Bảo Vy còn cười lớn hơn nữa. Cô đưa tay xoa đầu “tiểu soái ca” có đôi mắt nâu đẹp mê hồn kia, vui vẻ nói: “Em bé của chú Túc chỉ là đứa nhỏ bình thường thôi, sau này sẽ cần con dạy cho em nhiều hơn.”

Tinh Nhật nghe xong liền cười cười, đưa tay gải đầu rồi e ngại hỏi: “Em bé của dì Bảo Vy có thích chơi bắn nhau hay không?”

Ưng Túc nghe xong câu này liền đưa mắt nhìn Đoàn Nam Phong, trêu chọc: “Thấy không, hổ phụ sinh hổ tử. Mới ba bốn tuổi đã thích vũ khí.”

Đoàn Nam Phong đưa mắt lườm anh rồi cúi nhìn con trai cưng của mình đang ngây thơ hỏi Bảo Vy.

Bảo Vy hơi khom người, mỉm cười xoa đầu cậu bé rồi nhẹ giọng nói: “Em bé của dì là con gái cho nên sẽ không thích chơi mấy trò của con trai đâu. Con chỉ có thể dạy em vẽ tranh, viết chữ hay chơi cút bắt mà thôi.”

Tinh Nhật tròn hai mắt ngây thơ hỏi lại: “Con gái sao?”

Bảo Vy mỉm cười gật đầu. Tinh Nhật lại hỏi tiếp: “Vậy em ấy có thích con hay không?”

Bảo Vy lại gật đầu nói: “Chắc chắn rồi. Tụi con sẽ là bạn tốt của nhau.”

Ngón tay bé xíu của Tinh Nhật đặt lên môi rồi nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, sau đólại bẽn lẽn đưa ra yêu cầu: “Con có thể sờ em ấy một chút không?”

Ưng Túc và Đoàn Nam Phong không hiểu vì sao cậu bé lại muốn như vậy. Hai người họ đưa mắt nhìn nhau không giấu nổi việc đem suy nghĩ của người lớn áp lên trẻ con. Chỉ có Bảo Vy là vô tư cầm bàn tay bé xíu của “tiểu soái ca” đặt lên bụng mình và nói: “Hai đứa giao lưu với nhau một chút đi. Cách này sẽ giúp em bé sau khi ra đời sẽ quen thuộc với con hơn.”

Bàn tay bé xíu của Tinh Nhật đặt lên bụng Bảo Vy chậm rãi di chuyển. Cậu bé còn thân thiện đến mức nói xin chào với em bé của cô: “Xin chào em bé, anh là Tinh Nhật. Sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau. Em có đồng ý hay không?”

Không thấy em bé trả lời. Tinh Nhật lại tiếp tục xoa xoa chiếc bụng tròn của Bảo Vy. Chỉ một lúc sau Bảo Vy liền kêu lên: “Đau quá!”

Ưng Túc vội lại đỡ vợ mình. Đoàn Nam Phong cũng đến kéo Tinh Nhật ra vì không biết cậu bé đã làm gì mà Bảo Vy nhăn mặt kêu đa.

“Bảo Vy, em có sao không?”

“Đau chỗ nào?”

“Có cần anh gọi bác sĩ không?”

Gương mặt Ưng Túc hơi xám lại, anh gấp gáp hỏi một loạt những câu hỏi. Bảo Vy níu áo anh, cắn môi thều thào: “Ưng Túc, mau đỡ em ngồi xuống.”

Ưng Túc vội vã đưa vai vào sát tay của Bảo Vy để cô có thể bám vào anh và di chuyển vài bước nhỏ.

“Bảo Vy, ngồi xuống ghế đi.” - Ưng Túc dìu vợ ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái trong sảnh chờ.

Bảo Vy ngồi dựa lưng vào ghễ sofa, cố gắng hít thở đều đặn một lúc thì mới thấy dễ chịu hơn. Lúc này cô mới cất được lời: “Không hiểu sao con bé tự nhiên lại quẫy đạp mạnh. Làm em cứ nghĩ sắp đến lúc sinh.”

Ưng Túc ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay chạm lên phần bụng nhô cao. Bàn tay anh rõ ràng cảm nhận được những u gò nổi lên trên bụng của Bảo Vy. Anh gật gù nhẹ giọng khuyên nhủ con gái bao bối của mình: “Cục cưng của ba, con đạp mạnh quá làm mẹ bị đau. Mau co chân lại nào.”

Một gò u trên bụng Bảo Vy liền hạ xuống. Ưng Túc cười cười khen ngợi: “Ngoan lắm, rất biết nghe lời.”

Cơ bụng của Bảo Vy cũng dần được thả lỏng, cô mỉm cười nhìn gương mặt tái xanh của Tinh Nhật rồi dịu dàng nói: “Chắc do em bé chưa quen với Tinh Nhật cho nên nó sợ hãi và quẫy đạp mạnh. Không sao đâu. Tinh Nhật đừng sợ nha.”
\-\-\-\-
Cám ơn các bạn đã nhiệt tình ủng hộ VOTE cho Hạc Giấy nha. Hiện tại Hạc đã được lên vị trí số 3 rồi nè. Mong các bạn tích cực VOTE để giữ vững vị trí này cho mình. Chứ mình cũng không dám mơ nhất nhì gì` đâu. 31/7 cuộc thi sẽ kết thúc. Có bão hay không phụ thuộc vào các bạn đó. :-)
Xin cảm ơn các bạn trước nha.
P/S: Mỗi điện thoại được đăng ký nhiều tài khoản để vote đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.