Tinh Nhật lúc này chỉ cao đến đùi của Bảo Vy nhưng dáng vẻ của cậu khiến cho Bảo Vy và Ưng Túc phải trầm trồ. Cô đưa tay nhẹ chạm lên mái tóc nâu đang được chải keo láng mướt của cậu rồi lại đưa mặt nhìn sang Đoàn Nam Phong, tủm tỉm cười.
Ưng Túc hiểu ý vợ liền hùa theo: “Em nhìn xem, lễ phục của Nam Phong và Tinh Nhật giống nhau như đúc, dáng vẻ cũng y chang nhau. Không cần xét nghiệm ADN cũng biết là cha con ruột thịt.”
Đoàn Nam Phong hắng giọng rồi ôn tồn nói: “Đương nhiên là cha con ruột thịt rôồi. Có biết tôi khó lắm mới có được nó hay không?”
Ưng Túc nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đoàn Nam Phong thì liền che miệng cười, gật gù nói: “Phải lắm, cậu nói chí phải. Chính là như vậy. Chỉ sau một tháng đã có được đứa con trai bảnh bao như thế này.”
Đoàn Nam Phong lập tức đáp trả: “Không kém như cậu, cưới bốn năm rồi mới có đứa con đang nằm trong bụng.”
Nói xong, mắt của Đoàn Nam Phong liền hướng về phía cái bụng to lớn của Bảo Vy. Ưng Túc cười cười đưa tay chạm nhẹ vào bụng của vợ, yêu thương nói: “Bảo bối của tôi là báu vật quý hiếm cần thời gian tu luyện lâu hơn nhóc con nhà cậu.”
Đoàn Nam Phong và Bảo Vy nghe xong liền che miệng cười lớn. Chỉ có cậu bé ba tuổi rưỡi kia là tròn xoe đôi mắt như bi ve hỏi lại: “Em bé của chú Túc đang tu luyện sao? Có phải khi ra đời sẽ có phép màu hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859066/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.