Dorothy vẫn chưa hiểu rõ lời anh thì bàn tay của Lập Thế Khang đã bắt đầu không an phận. Từ chiếc eo thon của cô, hai bàn tay bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, chậm rãi xoa nắn. Dorothy đứng im như tượng, hai mắt mở lớn nhìn anh. Trong tích tắc, anh đã ngậm lấy cánh môi cô và kéo cô ngã ra chiếc giường gần đó.
Chiếc khóa kéo vừa được kéo lên lúc nãy, giờ đây đã bị kéo xuống nhanh trong vài giây. Làn da trắng mịn của Dorothy trong phút chốc đã bị bàn tay như có ma thuật của anh làm cho ửng đỏ. Lần đầu tiên trong đời Dorothy nếm trải cảm giác kích thích đến như vậy. Cả người cô dường như không còn sức lực. Tất cả đều dựa vào sự điều khiển thành thạo của anh.
Vai chiếc áo dạ hội kín đáo cũng theo tay của anh mà rũ xuống để lộ ra một khoảng da thịt nóng mắt. Lập Thế Khang chớp lấy cơ hội nhào nắn vật mềm mại trong tay mình. Theo từng cử động tay của anh, toàn thân Dorothy run lên bần bật.
“Đây liệu có phải là điều mà chị Linh nói lúc chiều hay không? Anh ấy đang dạy mình ư? - Dorothy thầm nghĩ.
Cô cắn cắn môi muốn ngăn anh lại nhưng sợ khiến anh giận cho nên không dám. Cô đưa mắt nhìn gương mặt ửng đỏ vì đượm tình của anh, bất giác thấy lòng e thẹn. Lập Thế Khang không phải kiểu thanh niên mới lớn cho nên anh dễ dàng nắm bắt được tâm lý của Dorothy.
Giọng đều đều có chút trầm khàn, anh cất lời hỏi: “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859063/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.