Sau khi được Tinh Vân cho mấy cái túi xách đẹp mê ly, Dorothy cả ngày hí hửng ngắm vuốt và vui ra mặt. Cô vui đến nỗi sáng dậy sớm lẽo đẽo theo đuôi mẹ ra cửa hàng hoa. Mặc dù bà Dora nói là hôm nay sẽ có thợ đến sửa cửa kính rất ồn nhưng Dorotthy nhất định đòi đi theo mẹ.
Cũng cùng thời gian đó, mọi thông tin về Dorothy đã được đặt trên bàn làm việc của tổng giám độc tập đoàn Việt Lập. Lập Thế Khang tựa lưng vào ghế xoay, tay cầm cây bút đen thon dài, vô thức miết qua miết lại.
Những chữ trên tập tài liệu về Dorothy khiến anh nghĩ ngợi không thôi, miệng lẩm bẩm: “Ngày cô ta được đưa vào bệnh viện thay da tại sao lại gần sát với ngày Amy gặp nạn?”
Não bộ của anh lại nghĩ tiếp về thông tin năm đó có một đoàn học sinh đi cắm trại bị thiệt mạng trong tai nạn đó. Đôi mắt anh bất giác nhắm chặt, hít một hơi dài, anh liền nói: “Hiểu rồi.”
Khóe miệng câu lên một đường cong tuyệt mĩ đầy hân hoan, anh mở giỏ xách của Dorothy ra và lục tìm vài thứ. Bên trong chiếc giỏ xách của phụ nữ, son môi và bộ gương lược là hai vật không thể thiếu. Anh nhìn nhìn một lúc vào chiếc lược của Dorothy rồi lấy ra một vài sợi tóc có chân tóc màu bạch kim rồi bỏ vào một chiếc túi nylon. Đâu đó xong xuôi, anh đẩy ghế đứng lên, cầm áo vest và bước ra khỏi phòng làm việc.
Chiếc xe màu đen dài sang trọng đời mới nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859035/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.