Mẹ của cô vẫn giữ dáng điệu cao cao tại thượng tự cho là đúng, nghiêm giọng nói: “Hắn có thế nào cũng là chuyện của hắn. Mi và ta đâu có cầm dao đâm hắn thì sợ cái chi? Ta và mi chỉ thổi chút gió sang nhà hắn chứ có làm cái chi mô ác mà mi sợ rứa?”
Thanh Xuân nghe xong lời mẹ nói thì lòng bất an vô cùng nhưng cô không thể không nghe lời mẹ của mình. Tương lai cả gia đình lúc này đều đặt vào trong tay cô. Từ đầu chí cuối cô đều im lặng nghe mẹ mình đàm phán với Hoàng Thời. Việc làm sai duy nhất của Thanh Xuân chính là kéo Lucas Ngô vào chuyện này để người ấy giúp cô tạc ra bức tượng kiệt tác cuối cùng của đời hắn.
Sau khi hay tin Cao Nhã Miên ôm con tự vẫn, Hoàng Thời như điên như dại, ngông cuồng trả thù. Đôi tay nghệ sĩ của Lucas Ngô đã bị Hoàng Thời đập nát. Ông đau đớn làm một người tàn phế với đôi tay không còn sức cầm dùi đẽo nữa và quay về Lisbon mai danh ẩn tích sống qua ngày rồi kết hôn với một người phụ nữ hàng xóm lương thiện. Chỉ là ông chưa bao giờ ngừng nghĩ ngợi về Thanh Xuân và những năm tháng tuổi trẻ của họ. Lâu dần không chịu nỗi, ông cũng lần mò đến Mĩ lần nữa. Lúc ấy, ông mới biết người yêu của mình đã qua đời. Không còn hồng nhan tri kỷ, không còn đam mê với nghề nghiệp nữa thì ông cũng không còn muốn sống tiếp. Trong một lúc quẩn trí ông đã nhảy xuống sông tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859032/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.