Chương trước
Chương sau
Yên Di vẫn không vui lên nổi, cô xị mặt tiu nghỉu nói ra một tràng thắc mắc: “Tôi chưa bao giờ làm mẹ, làm sao để sinh đứa bé ra đây? Còn nữa, làm sao để nuôi nó lớn? Với lại anh và tôi cũng chỉ là ăn ở lén lút thôi. Chúng ta có nên sinh con ra hay không?”

Hoàng Gia Khiêm nghe đến từ “lén lút” thì liền khó chịu gắt lại: “Em nói cái gì thế hả? Ý em có phải là sợ tôi không chịu nổi trách nhiệm này hay không? Ngày mai tôi sẽ nói luật sư làm thủ tục đăng ký kết hôn cho hai chúng ta. Như vậy thì em đã an tâm chưa?”

Yên Di nghe qua mấy lời gay gắt của Hoàng Gia Khiêm thì càng phát hoảng hơn. Cô vội lắc đầu, lắp bắp nói: “Ý tôi không phải là như vậy. Tôi...”

Hoàng Gia Khiêm nhìn sâu vào mắt Yên Di, hạ giọng xuống thấp hỏi lại: “Nói cho tôi biết, ý của em là như thế nào?”

Yên Di nhìn thấy trong đáy mắt của anh hình như có điều gì đó là lạ. Vừa như là mong chờ lại như là thúc ép. Tuy cô ngốc nghếch nhưng không đến mức không biết được lúc nào thì nên tránh đi. Yên Di thở hắt ra một cái rồi nằm xuống giường lạnh nhạt nói lãng sang chuyện khác: “Tôi muốn ngủ.”

Hoàng Gia Khiêm biết Yên Di đang lãng tránh việc kết hôn, cũng như cô đang lờ đi tình cảm của anh. Tuy không vui nhưng anh cũng không biết làm sao để hóa giải hiểu lầm trong lòng cô. Cảm giác một khi đã mất đi muốn tìm lại cũng thật không dễ dàng gì.

Mặc cho, anh làm bất cứ chuyện gì na ná những đôi khác thì đến cuối cùng chỉ có anh hiểu rõ người phụ này không cam tâm tình nguyện. Cô không yêu ai khác nhưng cô cũng không muốn ở bên anh. Cô mang thai con của anh nhưng cô vẫn băn khoăn chuyện sinh nó ra. Cô ngủ cùng anh mỗi đêm trong nhà chính của anh nhưng cô vẫn chỉ xem chuyện sinh hoạt này là lén lút. Hàng ngàn lời Hoàng Gia Khiêm muốn giải thích nhưng không biết nói từ đâu.

Có lẽ anh cũng không biết được trong lòng Yên Di có bao nhiêu tự ti và bao nhiêu sợ hãi. Ba lần liên tiếp bị chối từ khiến cho Yên Di ngay cả dũng khí nghĩ đến anh cũng không dám. Mặc dù hiện tại anh đối với cô có thừa quan tâm nhưng cô vẫn sợ một ngày nào đó anh lạnh lùng quay lưng như trước đây.

Từ ngày Yên Di mang thai, cô không con ăn nhiều như trước đây nữa. Thức ăn gì cô ăn cũng không vô. Ăn vừa đến cổ là liền nôn ọe. Hoàng Gia Khiêm nghe quản gia báo cáo tình hình ăn uống của Yên Di thì anh lo lắng lắm. Hơn nữa, chính bản thân anh cũng nhận thấy dạo gần đây Yên Di ôm hẳn đi, cả người gầy guộc xanh xao khiến anh nhìn thấy lại càng xót xa. Nhất là cái bụng tròn lẳng trước kia của cô nay đã phẳng lì. Xưa nay anh toàn nghe nói phụ nữ có thai thì cái bụng to lên nhưng Yên Di thì lại từ bụng to thành bụng lép so. Thật khiến anh đau lòng mà!

“Không phải đã hứa sẽ nuôi cho ăn đầy đủ hay sao? Sao tự nhiên bây giờ lại không muốn ăn nữa?” - Hoàng Gia Khiêm nghĩ ngợi rồi vò đầu bứt tai liên tục tra cứu tài liệu trên mạng xem làm sao để Yên Di không còn chán ăn nữa. Lúc bấy giờ anh mới biết cái kiểu chán ăn nôn oẹ này ở phụ nữ có thai những tháng đầu là bình thường và người ta gọi là nghén. Chỉ có điều việc nghén này xảy ra trên người Yên Di thì anh không thấy đó là điều bình thường nữa mà ngược lại là lo lắng không yên.

Đêm hôm đang ngủ, Yên Di cũng ngồi bật dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa. Hoàng Gia Khiêm thấy vậy cũng đi theo cô vào bên trong nhà tắm đứng vuốt lưng cho cô. Nhìn gương mặt Yên Di ngày một xanh xao tiều tụy khiến anh lo lắng đưa ra biện pháp: “Hay chúng ta báo cho ba mẹ em biết. Có người lớn chăm sóc cũng sẽ tốt hơn. Đượcc không em?”

Yên Di đang rửa mặt, nghe xong liền lắc đầu nguầy nguậy chối từ: “Không được đâu, tôi chưa có chuẩn bị tâm lý. Chưa có kết hôn mà mang thai thì ba mẹ tôi sẽ nghĩ sao?”

Hoàng Gia Khiêm nghe vậy thì khẽ dỗ dành cô: “Chúng ta sẽ kết hôn. Anh đâu có nói sẽ không chịu trách nhiệm. Sao em cứ lo lắng hoài chuyện này?”

Yên Di đang có thai lại không ăn uống được cho nên cả ngày buồn bực, cáu gắt. Nghe Hoàng Gia Khiêm nói đến chuyện trách nhiệm cô lại nghĩ sai ý thế là vùng vằng bước ra ngoài phòng tắm, ngoe nguẩy như một con mèo khó tính leo lên giường kéo chăn đắp kín đầu, quay lưng lại với anh.

Hoàng Gia Khiêm cũng muốn điên lên với kiểu trái tính trái nết của Yên Di. Anh hỏi bác sĩ thuốc gì để cô thôi mệt mỏi và làm sao để cô ấy ăn uống ngon miệng nhưng lần nào bác sĩ cũng nói là có thai thì ai cũng mệt mỏi và sau ba tháng đầu mọi thứ sẽ tốt.

“Đã hơn ba tháng rồi mà tình hình vẫn không cải thiện thì mình biết phải làm sao?” - Hoàng Gia Khiêm nghĩ thầm rồi vò đầu một lúc liền đánh liều ôm Yên Di vào lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.