Yên Di không hiểu ý của anh, vừa định hỏi lại thì anh đã nói thêm: “Em muốn ăn gì cứ viết danh sách đưa cho quản gia Hạ. Mỗi ngày đều phải ăn cho thật no để mỗi đêm đều ngoan ngoãn ôm anh ngủ biết không?”
Đầu óc Yên Di khá đơn giản cho nên trước câu nói nhiều ẩn ý của anh, cô không hiểu lắm: “Ý anh là sao?”
Hoàng Gia Khiêm áp môi lên trán Yên Di, nhẹ mỉm cười, dịu dàng nói: “Ý của anh là từ giờ em đã được anh nuôi mà nuôi có nghĩa là cho ăn. Mà đã ăn no thì phải ngủ ngoan bên cạnh anh. Anh chưa về nhà không cho phép em đi ngủ trước. Biết chưa?”
Yên Di vốn quen bị người ta dạy dỗ cho nên ai nói gì cô cũng không cần nghĩ liền đồng ý luôn.
“Tiếng “ừ” phát ra từ cái miệng thơm mùi bơ sữa mới quyến rũ làm sao!” - Hoàng Gia Khiêm nghĩ thế cho nên liền đưa lưỡi ra liếm láp mùi thơm ấy trên chiếc môi anh đào hồng nhuận.
Vào cái lúc môi lưỡi chạm nhau, cái đầu ngốc nghếch của Yên Di tự nhiên thông tuệ. Cô “á” lên một tiếng rồi hỏi lại: “Nhưng vì sao anh lại đưa tôi về đây cho tôi ăn và bắt tôi mỗi ngày chờ anh về mới được đi ngủ?”
Hoàng Gia Khiêm thấy câu hỏi có vẻ đúng trọng tâm vấn đề, anh định nói là vì anh yêu cô nhưng lại sợ Yên Di giẫy nẩy từ chối cho nên anh tránh né nói sang chuyện khác: “Vì mùa đông sắp về nên anh muốn nuôi một cái gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858981/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.