Đoàn Nam Phong không biết phải thanh minh và phân bua thế nào về chuyện này. Hai tay chống nạnh, anh quay mặt đi cố để lấy lại bình tĩnh rồi từ tốn khẳng định: “Tôi không có giết cô ấy. Cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi làm như vậy?”
“Vậy kẻ nào đã ra tay? Còn có ai biết về nơi giam giữ con tin hay sao?” - Lâm Cát Vũ có nhiều nghi vấn và đương nhiên mọi nghi vấn của anh đều trút lên đầu Đoàn Nam Phong.
Đoàn Nam Phong rối bời đáp: “Nếu tôi biết ai làm thì tôi đã đi bắt hết bọn chúng, còn ở đây cho cậu chất vấn sao?”
Bầu trời buổi đêm đen kịt tăm tối tận cùng như cõi lòng Lâm Cát Vũ lúc này. Đoan Nam Phong và Lâm Thiên Vũ cũng không khá hơn. Hai người họ không biết tương lai rồi sẽ đi đâu vê đâu khi một loạt các vụ việc lớn như vậy xảy ra.
Phía chân núi, cách nơi bọn họ đứng chưng vài cây số. Một chiếc xe Camry đời mới cao cấp đang dần chuyển bánh rời đi, giống như là vừa xem xong trò hay.
Người đàn ông trung niên đứng tuổi cất giọng trầm tĩnh hỏi người phụ nữ trung niên xinh đẹp bên cạnh mình: “Vì sao em phải ra tay với Amy?”
Người phụ nữ có đôi môi đỏ chót ngồi bên cạnh chậm rãi nói: “Dù con bé không phải là người giết chồng của tôi nhưng ông ấy vì cứu nó mà vong mạng. Tôi bắt nó cả đời phải ở cạnh bảo vệ con trai tôi. Vậy mà nó dám có ý nghĩ rời bỏ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858963/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.