Ngay khi đáp an toàn xuống trước cửa phòng thí nghiệm, Amy liền dùng máy mở mật mã mà Lập Thế Khang đưa cho cô để truy cập vào hệ thống máy chủ của phòng thí nghiệm. Trong gần năm phút toát mồ hôi vì không sao xâm nhập được vào hệ thống thì cuối cùng Amy đành dùng cách liều mạng phá cửa. Cô đặt bom trước cửa phòng thí nghiệm để cánh cửa bằng kim loại vững chắc ấy nổ tung.
Lập Thế Khang ngồi từ phòng làm việc của mình nghe được âm thanh của thuốc nổ từ máy liên lạc của Amy thì lập tức lên tiếng: “Amy, cô điên rồi. Dùng cách này bọn người của Đoàn nam Phong sẽ rất nhanh đến chặn bắt cô.”
Amy không phải không biết cô đang dụ cọp đến nhưng cô thực sự không còn cách nào khác nữa. Nếu cánh cửa không mở ra được, truy cập sai nhiều lần thì toàn bộ hệ thống cửa của phòng thí nghiệm sẽ đóng lại. Dù có thuốc nổ cũng chưa chắc đủ để phá vỡ bao nhiêu đó cánh cửa. Hơn nữa khi hệ thống gặp trục trặc thì Amy không biết được sẽ còn có cạm bẫy gì đang chờ mình. Bị giam ở hầm lạnh lớn trong điều kiện âm u nhiều cạm bẫy như vậy thì cô càng không có cơ hội toàn mạng bước ra. Cho nên Amy đành liều mạng dùng thuốc nổ và vấn đề bây giờ của cô đó là thời gian. Phải, chính là thời gian bước vào và thoát ra nơi này trước khi người của Đoàn Nam Phong ập tới. Theo tính toán thì Amy chỉ có ba mươi giây để hoàn thành công việc này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858956/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.