Nghĩ xong, Amy liền ôm gối lăn ra sofa ở phòng khách cố ngủ cho hết đêm. Nhưng nằm lăn qua lăn lại mấy lượt cô cũng không thể ngủ. Amy gác tay lên trán nghĩ ngợi: “Cái số của mình đúng là con rệp. Rõ ràng bỏ ra rất nhiều tiền để thuê cái resort này để mong tận hưởng cuộc sống sang chảnh của giới thượng lưu không ngờ lại gặp lúc bọn giặc làm loạn thành ra phải nhịn đói đi ngủ. Đi nghỉ mát mà còn phải nhịn đói, có ai khổ như mình không?”
Nghĩ rồi lại nghĩ mà vẫn không sao ngủ được. Cái bụng nhỏ của cô cứ liên tục kêu gào. Cuối cùng Amy đành ngồi dậy lục khắp nơi trong phòng xem có gì ăn không. May thay trong tủ lạnh có nước và bánh ngọt, trên nóc tủ lại có mấy bịch bánh ăn dặm.
Amy đói đến hoa mắt cho nên bất kể đồ ăn dù mặn dù ngọt gì cô cũng ngốn hết vào miệng. Đúng lúc này thì cái tên bệnh nhân từ trong phòng ngủ bước ra. Vẻ mặt tiều tụy, hai mắt bơ phờ, hắn nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn của Amy.
Amy giương cặp mắt màu xám tro nhạt nhìn nhìn hắn, rồi theo phản xạ ôm lấy toàn bộ thức ăn vào người. Amy không phải là người không biết chia sẻ nhưng thời gian ở trại huấn luyện cô đã được đồng loại dạy cho rằng chỉ có ích kỷ mới tồn tại, cho nên cô liền lập tức như con chó nhỏ grừ lên một tiếng dọa kẻ địch.
Người đàn ông trẻ quả thực là muốn đến xin cô chút thức ăn nhưng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858920/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.