Dù nghĩ vậy nhưng Lâm Thiên Vũ vẫn phải động viên tinh thần Tinh Vân: “Nam Phong thực sự giỏi hơn em nghĩ rất nhiều. Hắn luôn làm được những chuyện không ai ngờ. Cho nên, em hãy yên tâm tin tưởng hắn sẽ có thể quay lại.”
Tinh Vân khẽ chớp đôi mắt đẹp lóng lánh nước, gật đầu rồi cắn lấy một miếng bánh. Miếng bánh mì khô khốc nuốt qua cổ liền bị nghẹn lại. Lâm Thiên Vũ ở bên cạnh, đúng lúc đưa cho cô chai nước. Tinh Vân nhận lấy chai nước, uống vào một ngụm, lại hỏi: “Thiên Vũ, sao anh lúc nào cũng tốt với tôi như vậy?”
Lâm Thiên Vũ cười cười: “Vì tôi yêu em.”
Tinh Vân nghiêm mặt liếc nhìn hắn, hắn liền cười xòa, đưa tay làm ra điệu bộ đầu hàng: “Được, được, anh nói thật. Anh là vì yêu em, em lấy Nam Phong rồi thì anh càng yêu em hơn. Bởi vì em là người mà Nam Phong yêu. Hắn lại là anh em của anh. Nói vậy em hiểu ổi không?”
Nói đến đây hắn liền thở ra một cái thật mạnh: “Trước đây anh luôn cho rằng hắn không yêu em nên anh công khai tranh giành em với hắn. Nhưng nếu hai người thực sự yêu nhau thì anh sẽ chúc phúc cho hai người. Giống như trước đây em từng nói với anh trong lăng tẩm của hoàng hậu vua Pakal đó. “Tác hợp và chúc phúc” cũng là một loại hạnh phúc.”
Tinh Vân nghe xong, gương mặt nhợt nhạt của cô như có chút ánh hồng, cô nhẹ mỉm cười hòa cùng ánh sáng từ bên ngoài hắt vào hang động, đẹp mê hồn: “Cám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858876/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.