Đoàn Nam Phong hiểu hết suy nghĩ và tất cả cảm giác trong lòng Tinh Vân nhưng anh không thể bỏ lại Michael và sinh mạng của hơn năm mươi người anh em không lo. Đoàn Nam Phong, con người này... cô thật cạn lời với hắn.
Những giọt nước mắt của Tinh Vân đã bắt đầu lã chã như những hạt châu rơi xuống đôi má non mềm.
“Cô phải làm gì đây? Biết phải làm sao đây?” - Tinh Vân nhất thời kích động tự hỏi.
Đứng nhìn chồng mình đi vào chỗ nguy hiểm mà không thể làm được gì. Chưa bao giờ Tinh Vân cảm thấy bản thân mình bất lực như vậy. Ngay cả khi bị nhốt trong hầm mộ của Kim Tự Tháp Mặt Trời cô cũng không tuyệt vọng và thấy bản thân mình mềm nhũn như vậy. Lúc đó dù tình hình thế nào cô cũng vẫn cố tìm ra con đường sống. Nhưng lúc này, con đường sống của Đoàn Nam Phong là con số không.
“Tinh Vân, anh giao em cho Lâm Thiên Vũ, hắn sẽ bảo vệ em.” - Đoàn Nam Phong nói xong liền cụp mắt xuống.
Tinh Vân liên tục giơ tay đánh vào ngực của hắn. Vừa đánh vừa mắng trong tiếng nấc nghẹn ngào:
“Anh mới là chồng tôi, anh có hiểu không hả?...”
“Tại sao lại giao tôi cho người khác? Đồ đáng ghét này...”
“Rốt cuộc anh có yêu tôi hay không?”
Tinh Vân nhất thời kích động mắng hắn, đánh hắn nhưng hắn không phản ứng lại gì mà chỉ như bức tường rắng chắc nhắm mắt cho cô trút giận.
Sau khi trút giận, cô mệt mỏi quá liền ngồi bệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858874/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.