Tinh Vân nghe giọng điệu của anh nhại lại lời cô năm ấy thì cũng phì cười. Cô hạnh phúc tiến đến bên cạnh chồng, nhẹ vòng tay qua eo anh, khẽ hỏi: “Anh đều nhớ hết những điều này hay sao? Em cứ tưởng anh chỉ nhớ mỗi sở thích của Lưu Uyển Linh thôi.”
Đoàn Nam Phong nghe ra giọng điệu chua chua liền cười cười xoa dịu vợ. Khóe môi anh hiện lên tia trêu ghẹo: “Bà Đoàn, lúc bà ghen nhìn bà đặc biệt đáng yêu.”
Tinh Vân bĩu môi hờn dỗi quay mặt định bước đi thì đã bị bàn tay anh nắm lại kéo cô vào sát người mình. Bàn tay nhẹ luồn vào mái tóc đen dài để vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, anh trầm giọng khẽ khàng giải thích: “Anh biết cô ấy bị dị ứng nấm. Lúc phát cơn sẽ nôn ọe và ngứa ngáy. Anh quen cô ấy lâu như vậy, không thể biết mà không nói. Chia tay rồi cũng đâu có nghĩa là phải tẩy não đúng không? Cũng như ba em, ông ấy đã nuôi nấng Uyển Linh hơn hai mươi năm. Nhất thời ông ấy cũng đâu thể không quan tâm cô ấy.”
Tinh Vân nghe xong thấy cũng hợp tình hợp lý cho nên cũng không phản bác gì. Đoàn Nam Phong lại cười cười hỏi tiếp: “Bà Đoàn à, bà không vui vì chồng bà nhất thời nhớ sở thích của người khác trong khi chuyện giữa ông ấy với bà lại là chuyện cả đời. Cái nào nặng, cái nào nhẹ. Bà nói xem nào?”
Tinh Vân nghe xong cũng thấy bùi tai. Người đàn ông này nói cái gì cũng nhiều lý lẽ như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858852/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.