Lưu Uyển Linh không bỏ cuộc, cô cầm tay Đoàn Nam Phong đặt lên trái tim mình. Khuôn ngực đẩy đà non mềm nhanh chóng truyền đến cảm giác ưa thích của hầu hết đàn ông. Cổ họng cô bắt đầu phát ra từng tiếng ri rỉ dụ hoặc: “Nam Phong, em biết anh si mê em nhưng vì hoàn cảnh nên anh phải cưới chị ta. Cho nên, em không ngại, không ngại ở trong bóng tối với anh. Em không cần danh phận hay trách nhiệm gì hết. Chỉ muốn cả đời như thế này với anh, có được không?”
Đoàn Nam Phong nhắm mắt lại, hít thở một hơi dài. Trước mặt anh là người con gái anh từng yêu thích, từng trân quý, từng quyến luyến, từng cùng anh thề nguyện trước Chúa. Nếu là bốn năm trước, anh thật sẽ vui vẻ mà đón nhận nhưng bây giờ hơn ai hết anh biết anh sợ. Anh sợ làm tổn thương Tinh Vân, anh sợ mất Tinh Vân cho nên cám dỗ này anh không đùa được.
Lần nữa, Đoàn Nam Phong dứt khoát gạt tay Lưu Uyển Linh ra, cự tuyệt cô rồi bước nhanh ra cửa. Đúng lúc này cửa phòng không khoá liền bị mở ra. Đoàn Nam Phong nhìn thấy Tinh Vân ở ngoài cửa. Bản thân anh biết thừa đây là một cái bẫy nhưng làm sao để Tinh Vân không tổn thương đây?
Tinh Vân nhìn một lượt khắp phòng, quần áo, điện thoại, chăn màn vứt đầy sàn. Lưu Uyển Linh thân hình diễm lệ khiêu khích đứng đó không có gì che thân. Tinh Vân nhìn ra được trong mắt Đoàn Nam Phong có bối rối, có lo sợ, có xót xa nhưng cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858825/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.