Từng đợt pháo sáng bung lên trên bầu trời đêm ba mươi mốt tháng Mười Hai để mừng cho giờ khắc sắp sang năm mới. Yên Di không cầm được lòng, liền trùm mền mở cửa bước ra ngoài. Sương đêm lạnh giá, bầu trời tối đen không một vì sao, chỉ có những đợt pháo hoa này là khiến cho thế gian còn đẹp. Nhưng hình ảnh một khối tròn tròn trùm cái chăn bông từ đầu đến chân lú đầu ra ban công lúc nửa đêm thì chỉ khiến khung cảnh xinh đẹp bị tiêu tán. Vừa nhìn thấy bộ dạng của Yên Di, từ ban công bên kia Hoàng Gia Khiêm liền che miệng tủm tỉm cười.
Yên Di vừa nhìn thấy hắn thì hứng thú xem pháo hoa cũng mất luôn. Cô vội quay đầu đi vào phòng.
Đúng lúc này, Hoàng Gia Khiêm lên tiếng ra lệnh: “Đứng lại đó.”
Yên Di không vui nhưng không dám cãi, cô khẽ quay người lại nhìn anh rồi hỏi nhỏ: “Anh gọi tôi sao?”
Hoàng Gia khiêm cười cười hỏi lại: “Ở đây còn có ai khác hả?”
Yên Di rất muốn nói rằng cô không có chuyện gì để nói với anh thì anh gọi cô làm gì? Nhưng chưa kịp mở miệng thì tầm mắt của cô đã thấy hai ngón tay của Hoàng Gia khiêm đưa lên. Yên Di bất lực cúi đầu nghĩ: “Dẫu sao thì hắn cũng đang sở hữu thời gian của cô. Đừng nói là bắt cô đứng hầu hắn xem pháo hoa, ngay cả rửa chân chắc cũng phải làm.”
Yên Di nghĩ đến đây, ngoan ngoãn kéo cái chăn bông quay người tiến ra gần ban công của phòng Hoàng Gia Khiêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858810/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.