Tinh Vân mỉm cười, cô biết hết những khó khăn về khoảng thời gian trước đây nhưng đến giờ cô mới biết thì ra bà Catherine từ sớm đã biết đến sự tồn tại của cô.
“Lúc sống cùng con, đôi lúc Nam Phong cũng ghé về nhà thăm ta. Nhìn trong mắt nó, ta biết được nó đang hạnh phúc. Ta và bà nội nó cũng nhìn ra được là nó đang yêu, mặc dù thằng bé này cứ cố che giấu. Nhưng con nghĩ xem, có ai đang yêu mà giấu được không? Ta lúc đó đã rất nôn nóng thấy mặt con. Nhưng mà chưa kịp gặp thì lại nghe Nam Phong nói con và nó đã chia tay. Con sẽ không quay lại nữa. Lúc đó, ta đã ôm thằng cháu trai mà khóc. Thương cho đứa nhỏ vừa chào đời phải xa mẹ. Nhưng may thay, Tinh Vân à. Con lại lần nữa xuất hiện trong cuộc đời của con trai ta. Nhìn thấy con chịu lấy Nam Phong, ta có chết cũng nhắm mắt.” - Bà Catherine từ xúc động kể lại mọi chuyện, trong lời bà nói phần nhiều là cảm kích Tinh Vân, cũng có gì đó như là trăng trối.
Tinh Vân nghe xong sắc mặt căng thẳng chặn lại: “Mẹ, mẹ đừng nói vậy. Người còn khỏe, sao lại nói ra những lời này.”
Bà Catherine lắc đầu, mỉm cười nói: “Bệnh của ta, ta là người hiểu nhất. Ta có thể trụ được đến giờ cũng chỉ là muốn nhìn thấy con và Nam Phong lấy nhau. Thật lòng không nói giấu gì con. Ta và ba của Nam Phong đến với nhau theo sự sắp đặt của gia đình. Ông ấy lấy ta nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858798/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.