Chương trước
Chương sau
Đẩy cửa bước vào trong phòng ngủ, hắn liền đi thẳng ra ban công rồi đặt nàng ngồi trên bệ ban công. Hai tay hắn giữ chặt eo nàng, cằm hắn đặt nhẹ lên vai nàng, ngón tay hắn chỉ về hướng pháo hoa trên bầu trời, khẽ nói: “Ngắm pháo hoa với anh như vậy có thích không?”

Ở vị trí này đúng là nhìn pháo hoa rất gần và đẹp. Cảm giác giống như khi đưa tay ra có thể chạm được vào những điều kỳ diệu lấp lánh. Tinh Vân ngắm nhìn pháo hoa một lúc, trong lòng cũng nguôi nguây bớt cơn khó chịu. Từng đợt pháo hoa cứ như phép màu cuốn trôi đi tất cả những chuyện không vui của nàng. Trời càng về đêm càng lạnh, hơi ấm của hắn bao bọc lấy nàng khiến nàng thấy dễ chịu và thoải mái. Nàng khẽ gật đầu đáp lại lời hắn.

Đoàn Nam Phong thừa lúc nàng vui vẻ, quay mặt nàng lại, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng hồng ngon ngọt của nàng. Nụ hôn ban đầu như lá me bay, sau dần nồng nàn như rượu tinh túy.

Lúc đầu nàng còn né tránh nụ hôn của hắn nhưng hắn vẫn cố dẫn dắt nàng khiến men tình nồng đượm không sao thoát ra được.

Khi bắn xong đợt pháo hoa cuối cùng, mọi người đều hô vang: “Chúc mừng năm mới!” Thật lớn như xả hết tất cả năng lượng cũ ra đón lấy một nguồn năng lượng mới của đất trời.

“Chúc mừng năm mới em.” - Đoàn Nam Phong ở bên tai nàng nói khẽ: “Chúc em mau chóng đổi sang họ Đoàn.”

Tinh Vân nghe xong câu trước cũng định lịch sự chúc lại hắn. Nhưng nghe đến câu sau thì nàng liền ngậm miệng lại, thu hồi lại ý định ban đầu, rồi nhìn hắn không biết nên cười hay nên quạu. Hai chân nàng rướn xuống chạm vào nền gạch trên ban công bước trở lại phòng bỏ mặc hắn ở phía sau bơ vơ.

Đêm đó, nàng mệt quá, đi tắm xong liền lăn ra giường ngủ quên trời đất. Hắn ở bên cạnh ôm nàng vào lòng, nhìn ngắm nàng một lúc cũng chìm vào giấc ngủ.

Lưu Uyển Linh và Lâm Thiên Vũ cũng được mẹ của Tinh Vân chuẩn bị phòng để nghỉ lại.

Bảo Vy và Ưng Túc vẫn thường xuyên qua nhà chơi cho nên ba mẹ Tinh Vân để sẵn phòng riêng cho họ. Đêm đó Ưng Túc vui vẻ và phấn khích vì chuyện mình sắp làm cha cho nên cũng không ngủ được. Anh cứ ôm Bảo Vy vào lòng làu bàu lẩm bẩm xem nên đặt con tên gì? Có cần đổi sang nhà khác để ở hay không? Nếu bà ngoại và ba mẹ hắn biết thì sẽ vui như thế nào?... Bảo Vy hoàn toàn không thèm trả lời những câu hỏi bâng quơ vớ vẩn của hắn, nhắm mắt an tâm ngủ say trong đêm giao thừa.

...

Sáng hôm sau, Tinh Vân thức dậy, thấy bên cạnh giường trống không. Nàng đoán hắn đã đi xuống lầu ăn sáng cho nên cũng thức dậy rửa mặt thay quần áo rồi theo hướng hành lang đi xuống lầu.

Nhưng chưa đến được chỗ cầu thang lại chứng kiến ở chỗ ngồi nghỉ chân gần đó có tiếng người nói chuyện. Nàng chậm bước chân, nép vào một góc sau bức tượng ngọc bích hình con rồng ngậm minh châu to lớn của bà nội nàng để quan sát xem chuyện gì.

“Nam Phong, lúc đó anh cứu em, có phải là anh còn tình cảm với em hay không?” - Giọng Lưu Uyển Linh không nhanh không chậm, có phần dò xét hỏi Đoàn Nam Phong.

Đoàn Nam Phong hai chân bắt tréo, ngả lưng vào sofa hỏi lại: “Mới sáng sớm, em tìm anh là để hỏi những chuyện này sao?”

Lưu Uyển Linh ôm hy vọng rất lớn. Chuyến này cô đến đây là vì cô biết có Đoàn Nam Phong ở đây. Cô gật đầu, bắt đầu kể lể: “Nam Phong, em biết anh rất quan tâm em. Lúc trên tàu Nebula, anh thấy em bị người ta bắt nạt, anh liền ra tay giúp em giải dây. Lúc ở chùa Liên Hoa cũng vậy, anh bất chấp nguy hiểm lao vào cứu em. Em rất cảm động. Nam Phong, em đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Em vốn không hy vọng gì về chuyện quay lại với anh. Em cũng biết chúng ta đã ly hôn. Nhưng mà... sau tất cả những chuyện đó, em biết mình không thể im lặng được nữa. Nam Phong, em yêu anh. Chúng ta làm lại từ đầu có được không?”

Đoàn Nam Phong đêm qua ngủ muộn nên sáng nay vẫn còn say ngủ. Anh lười biếng dựa vào sofa, không nhanh không chậm phun ra mấy chữ dứt khoát: “Không được.”

Không chờ Lưu Uyển Linh hỏi “tại sao”, anh liền giải thích: “Lúc đó, anh không thể thấy chết không cứu. Dù sao chúng ta cũng từng quen biết, từng là bạn bè của nhau. Anh quan tâm em, bảo vệ em như em gái, như bạn bè. Chỉ có như vậy thôi. Uyển Linh, em nên hiểu rõ lòng mình cũng như anh hiểu rõ anh không thể sống không có Tinh Vân.”

Lưu Uyển Linh nghe xong thì trong lòng thất vọng lắm, trong giọng nói có chút ủy khuất. Cô hỏi lại: “Chị ta đối xử không tốt với anh, giữ hết tiền của anh khiến anh mất mặt mà anh vẫn chịu được sao? Làm sao có thể sống với người phụ nữ như vậy suốt đời. Điều này em nghĩ đến cũng thấy bất bình. Vậy mà anh có thể nhịn được sao?”

Đoàn Nam Phong không giải thích gì thêm, tình cảm của anh và Tinh Vân chỉ có anh hiểu rõ. Thấy Đoàn Nam Phong không nói gì, Lưu Uyển Linh lại uất ức nói: “Nam Phong, nhìn vào mắt em. Em tin anh vẫn còn cảm giác với em. Chúng ta chưa từng trải qua chuyện nam nữ anh đã quyết định cưới chị ta. Như vậy là bất công, là không công bằng cho em.”
\-\-\-\-\-\-\-
(C) Các tác phẩm được đăng tải trên website này có bản quyền thuộc về Hạc Giấy. Mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa, in ấn đều là vi phạm pháp luật của nước CHXHCN Việt Nam và Luật Bản Quyền Thế Giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.