“Nam Phong con cũng ở đó sao? Hai đứa hết giận rồi à.” - Bà Minh nghe giọng của Đoàn Nam Phong thì trong lòng càng như lửa đốt. Bà liên tục hỏi lại tình hình.
“Vâng thưa mẹ, bọn con đã vui vẻ trở lại. Đám cưới tháng sau vẫn tiến hành như cũ. Vợ con chỉ làm nũng muốn con đi nấu ăn thôi.” - Đoàn Nam Phong vừa nói vừa nhìn Tinh Vân mím môi cười cô đang làm “người tiền sử” quấn kén trong chăn bông.
Tinh Vân đang tỏ thái độ gào lên nhưng không dám cất thành tiếng vì cô chỉ sợ chưa gặp ba mẹ thì cô đã bị hắn thủ tiêu. Bởi vì chuyện này nói gì thì cũng là do cô gây sự với hắn trước. Lỡ hắn lên cơn cuồng phát, “hiếp trước giết sau” thì cô phải làm sao? Huhu...
“Mẹ nghe có vẻ Tinh Vân không vui. Con cho mẹ nói chuyện với con bé đi.” - Bà Minh khéo léo nói.
Đoàn Nam Phong đưa điện thoại cho cô, hắn không quên ngồi bên cạnh vòng tay ôm eo cô, hai tay liên tục hoạt động đến các điểm nhạy cảm của nàng khiến nàng không biết nên cười hay nên mếu nữa. Chỉ ráng cắn răng nuốt giận.
“Tinh Vân, không cần nói gì hết, mẹ hỏi còn con chỉ cần nói có hoặc không thôi.” - Bà Minh nhẹ nhàng nhưng cương quyết nói với cô.
“Dạ, mẹ!” - Tinh Vân nghe vậy rồi lấy tay gạt tay hắn ra nhưng người nào đó còn manh động hơn đè nàng xuống giường hôn hít.
“Có phải Nam Phong ép buộc con không?” - Bà Minh hỏi một cău
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858772/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.