Tinh Vân nhìn thanh kiếm tiếc rẻ lắc đầu. Hắn lại hỏi: “Sao vậy?”
Tinh Vân thở dài nói: “Tôi sợ làm hỏng cây kiếm đẹp.”
Đoàn Nam Phong phì cười nói: “Ngốc quá, em không sợ bản thân bị thương lại sợ hỏng kiếm sao?”
Tinh Vân liền nghiêm túc giải thích: “Tôi không hiểu về kiếm nhưng tôi biết được để rèn ra được thanh kiếm sáng đẹp như vậy không phải là chuyện đơn giản. Chẳng may tôi không cẩn thận khiến nó bị sứt mẻ thì sao?”
“Rất tốt!” - Từ phía xa một người đàn ông da trắng tầm bốn mươi tuổi, mặc áo choàng đen dài như võ sĩ đạo bước lại vừa vỗ tay vừa khen ngợi: “Yêu quý kiếm là bài học đầu tiên của kiếm sĩ. Hôm nay Đoàn tổng lại đưa đến cho tôi một nữ sát thủ cần học kiếm sao?”
Qua lời của người đàn ông, Tinh Vân liền cảm thấy khó hiểu. Cô tròn mắt nhìn Đoàn Nam Phong đầy nghi vấn. Đoàn Nam Phong liền lên tiếng giải thích: “Cô ấy không phải sát thủ. Cô ấy là vợ tôi.”
Người đàn ông mỉm cười, đưa tay ra bắt lấy tay cô: “Rất hân hạnh được gặp phu nhân của Đoàn chủ tịch. Tôi là Michael, người chủ quản bộ môn kiếm thuật ở đây. Tất cả những học viên ở đây đều là sát thủ chuyên nghiệp của ông Đoàn.”
Một lần nữa Tinh Vân không thể tin vào tay mình. Cô trừng mắt nhìn hắn như muốn hỏi: “VÌ sao anh lại nuôi nhiều sát thủ như vậy? Anh đưa tôi đến nơi có nhiều sát thủ để làm gì?”
Đoàn Nam Phong như hiểu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858766/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.