Nguyên cả ngày hai mươi bốn tháng Mười Hai, Tinh Vân ở trong căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Cao cùng ba mẹ. Lúc này người làm trong nhà đều được nghỉ để về nhà. Cô và mẹ đều đích thân vào bếp nấu ăn và làm bánh GIáng Sinh. Ba cô thì ra ngoài vườn hái lá xông* và hoa đem vào trưng trên bàn ăn. Sau đó cả nhà ba người quây quần ăn uống, vui vẻ trò chuyện và trao quà Giáng Sinh cho nhau . Đây là lần đầu tiên cô được cùng ba và mẹ đón Giáng Sinh trong suốt hai mươi lăm năm cuộc đời. Cảm giác ấm áp này thật là tuyệt. Cô có ba, có mẹ, có bà nội, có ông bà ngoại, có tất cả mọi thứ. Tất cả như một giấc mơ kỳ diệu trong cổ tích.
Bất giác cô lại chạnh lòng nghĩ đến Lưu Uyển Linh. Hơn hai mươi năm cô ấy đón Giáng Sinh bên gia đình yên ấm nhưng bây giờ phút chốc đã tan biến như bong bóng xà phòng. Có lẽ cuộc đời là như vậy, hạnh phúc của người này lại trở thành nỗi đau của người khác, luôn là sự trao đổi được mất chứ hoàn toàn không như cổ tích nhắm mắt là thấy phép màu.
“Mẹ à, vì sao mẹ thích trồng loại lá này trong nhà?” - Cô vừa nói vừa chỉ vào lọ hoa cắm những chiếc lá màu xanh bạc trên bàn trà.
Bà Minh nhìn theo hướng mắt của Tinh Vân rồi nhìn cô hỏi lại: “Con nói lá Silver Dollar này sao?”
Tinh Vân tròn mắt hỏi: “Tên nó là Silver Dollar hả mẹ? Con thấy mẹ dùng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858760/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.