Hoàng lão gia và bà Nhã Miên nghe xong chấn kinh. Thằng cháu nội này của ông bà vẫn không chịu nghĩ thông. Lại còn có chuyện Đoàn Nam Phong bỏ mặc Tinh Vân và lo cho người khác. Chuyện này là thế nào? Hai người già không hiểu nổi liền đưa mắt nhìn nhau. Hoàng lão gia khó chịu lên tiếng: “Thừa Hiên, ăn nói cho cẩn thận. Tinh Vân là chị họ của cháu. Hai đứa có quan hệ huyết thống. Cháu không thể làm loạn được.”
Hoàng Cao Thừa Hiên quay sang nhìn ông nói, thẳng thắn nói: “Ông nội, cháu không cần có con với Tinh Vân, ông bà toại nguyện cho cháu tâm nguyện này có được không?”
“Không được.” - Hoàng lão gia gây gắt đáp ngay.
“Nam mô A Di Đà Phật. Tội lỗi. Tội lỗi.” - Bà Nhã Miên bất lực nhắm mắt niệm Phật.
“Thừa Hiên, buông tay chị ra. Còn lôi thôi nữa chị sẽ không khách sáo với em.” - Tinh Vân nghiêm giọng nói nhưng hắn vẫn ngoan cố không chịu buông. Tinh Vân quay sang cắn một cái rất đau vào cánh tay cứng rắn của hắn đến khi máu chảy ra mới thôi.
“Nhìn cho kỹ, máu của chị và em là cùng một dòng. Nếu chúng ta có tình cảm với nhau cũng chỉ là tình cảm gia đình huyết thống. Những cái khác đều không thể.” - Cao Thừa Hiên nghe xong trong lòng rất đau. Trái tim như ai bóp ngẹt đến không thở nổi. Hắn từ từ bỏ tay ra khỏi tay Tinh Vân, ngả khuỵu xuống băng ghế, ôm đầu suy nghĩ xem vì sao ngay cả cơ hội theo đuổi người hắn thích cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858746/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.