Cao Nhã Miên nghe xong thì trong lòng kích động. Hoàng Thời là đang chê bai cô sao? Nếu vậy thì cô không nên ở lại đây nữa. Cô cảm thấy khó xử và xấu hổ. Cô cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại lao vào ôm lấy lưng của anh, giọng tấm tức nói: “Hoàng Thời, anh chưa từng thích em sao?”
Cách một lớp áo mỏng anh vẫn cảm nhận được cơ thể cô đang cạ vào người mình. Nhưng anh vẫn im lặng bất động.
Cao Nhã Miên lại nói tiếp: “Nếu anh chưa từng thích em cũng không sao, em không dám cầu xin gì cả. Em chỉ muốn một chuyện...”
Cao Nhã Miên cắn chặt môi, ngượng ngùng nói ra: “Biến em thành đàn bà, có được không? Một lần thôi, chỉ một lần mà thôi, có được không?”
Hoàng Thời nhắm mắt khó khăn nói ra: “Nhã Miên, em đừng như vậy. Chuyện tình cảm phải chính chắn. Chuyện đó lại càng phải chính chắn. Không phải em bước vào tuổi mười tám thì nhất thiết chuyện gì cũng muốn thử. Xin lỗi, anh không thể giúp em.”
Cao Nhã Miên vẫn không buông tay, nàng càng lúc càng ôm chặt tấm lưng của Hoàng Thời rưng rứt nói: “Em không phải vì tò mò mà muốn thử. Em muốn anh là vì từ lâu em đã yêu anh. Hoàng Thời, toại nguyện cho em một lần rồi em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa. Bởi vì...”
Hoàng Thời thấy cô ấp úng liền khó hiểu quay người lại nhìn cô. Khi nhìn thấy cô khỏa thân thì trong lòng anh có mấy phần xao động, nhưng vẫn cố bình tĩnh chờ câu trả lời: “Bởi vì sao?”
Cao Nhã Miên cúi đầu nói: “Bởi vì cha của em bệnh nặng, ông ấy muốn em thành gia lập thất vì sợ sẽ không được nhìn thấy em an ổn khi còn có thể. Cho nên họ đã bàn đến hôn sự của em với người khác.”
Hoàng Thời dù biết giữa cô và anh không thể nào nhưng khi nghe tin này toàn thân anh hoàn toàn chấn động. Cao Nhã Miên nói thêm: “Ngày năm tháng sau là hôn lễ của em. Anh có thể giúp em toại nguyện lần này không?”
Hoàng Thời vẫn yên lặng bất động không nói gì. Cao Nhã Miên thất vọng não nề quay đi nhặt lấy quần áo chuẩn bị mặc vô.
Lúc này, anh liền giữ cánh tay trắng nõn của cô lại, kéo cô vào lòng mình ôm chặt: “Em thực sự muốn sao?”
Cao Nhã Miên hạnh phúc dứt khoát gật đầu đáp một từ chắc nịch: “Phải!”
“Sẽ không hối hận?”
“Không bao giờ hối hận.”
“Anh cũng không bao giờ hối hận.”
Nói xong, anh cúi xuống hôn lên đôi môi mật ngọt của cô. Nụ hôn đầu tiên của nàng có ngây dại, có nóng bỏng có khát khao khiến anh mê mệt. Anh quay người nàng lại, bế cơ thể đẹp đẽ của nàng lên và tiến về phía chiếc sofa gần đó.
Mái tóc nàng loà xoà trên tay vịn sofa, gương mặt tận hưởng mùi vị ân ái đầu tiên trong đời trông đẹp đến mê hồn.
Hoàng Thời vuốt ve cơ thể thanh xuân của nàng, tham luyến hôn lên từng tấc da thịt yêu kiều của nàng. Anh say sưa nhìn ngắm hai quả ngon phập phồng trước ngực đang mời gọi anh. Đây không phải giây phút phong lưu trót dại của đàn ông trước dung nhan tuyệt mĩ mà chính là trong thâm tâm anh lúc này đã thừa hiểu anh yêu nàng đến mức nào.
Khác hẳn cha con nhà họ Đoàn, Hoàng Thời anh không phải người háo sắc. Ngược lại anh luôn răn mình rằng phụ nữ là rắn độc cho nên cần tránh xa. Lúc cha mẹ muốn cưới vợ cho anh, anh cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Cho đến ngày anh gặp được điểm yếu trí mạng của mình chính là “tiểu yêu tinh” đang nằm dưới thân anh uốn éo khó chịu trước sự kích thích của anh, anh mới hiểu ham muốn là cảm giác gì?
Hoàng Thời ngẩng đầu lên nhìn cô. Khóe miệng anh vẫn còn dấu vết của mật ngọt, khẽ thỏ thẻ: “Em có thích không?”.
Nàng đỏ mặt gật đầu nói: “Em nghe mấy chị giúp việc nói chuyện với nhau. Họ nói lần đầu sẽ rất đau. Anh nhẹ một chút được không?”
Hoàng Thời âu yếm vuốt mái tóc nàng cười nói: “Nhã Miên, yên tâm, anh không nỡ khiến em đau.”
Cao Nhã Miên nhắm mắt gật đầu đầy tin tưởng. Cứ như vậy, Hoàng Thời chậm rãi và cẩn thận lấy đi cái đầu tiên của nàng.
Mặt nàng nhăn lại, anh liền sợ hãi dừng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Nhã Miên, em khó chịu lắm sao?”
Cao Nhã Miên lắc đầu: “Không có, anh tiếp tục đi. Đừng dừng lại. Xin anh đừng chê bai em.”
Hoàng Thời cúi xuống hôn lên trán nàng, làm sao anh có thể chê nàng khi lòng anh chỉ có nàng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve nơi tiếp xúc với nàng, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ sợ em đau thôi chứ nào có chê bai em.”
Cao Nhã Miên kiên định lắc đầu: “Em không sao, em muốn anh. Hoàng Thời em yêu anh. Em muốn anh.”
Hoàng Thời vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp quý phái của nàng: “Nhã Miên, anh cũng rất yêu em.”
Vừa dứt câu, hắn liền thúc lưng đưa vật căng cứng vào người nàng. Cao Nhã Miên mãn nguyện nói: “Cám ơn anh đã cho em cảm giác mà bao lâu em mơ ước có được cùng anh.”
Hoàng Thời mỉm cười luận động càng mạnh hơn. Mồ hôi trên người lấm tấm đổ ra, giọng nói lạc đi: “Tiểu yêu tinh, từ lúc gặp em anh luôn nghĩ đến chuyện này với em. Em có biết hay không? Biết hay không?”
Cao Nhã Miên mỉm cười hài lòng thì ra hắn cũng có suy nghĩ giống như nàng. Sau một hồi hoan ái, thời gian như dừng lại, không gian như thấm đẫm mùi vị của tình yêu nồng đượm. Cao Nhã Miên ngồi dậy, e thẹn lấy áo che thân. Hoàng Thời nhìn thấy cảnh này, cơ thể bỗng không chịu nổi nữa liền bế thốc nàng vào phòng ngủ. Bất ngờ bị bế lên cao, hai tay nàng vòng tay ôm cổ hắn. Mùi hương đàn ông của hắn nhanh chóng lan vào mũi nàng. Không biết nàng lấy đâu ra nhiều can đảm mà liền chủ động hôn hắn. Chính xác hơn là “ngấu nghiến” lấy môi hắn.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên chiếc giường êm ái trong căn phòng ngủ nhỏ. Bên ngoài tiếng còi xe của thành phố bắt đầu inh ỏi giờ tan tầm, bầu trời cũng chuyển màu. Trong phòng, tiếng rên rỉ và hì hục của hai người liên tục phát ra hòa cùng nhau quên mất thời gian bên ngoài.
Cho đến khi Hoàng Thời mệt mỏi nằm ra giường thì Cao Nhã Miên cũng dụi đầu vào ngực hắn ngủ say không hay biết gì nữa...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]