Chương trước
Chương sau
Kliment cúi xuống hôn lên môi nàng, Tinh Vân bất ngờ mở mắt ra. Ánh mắt đen huyền của nàng chạm vào đôi mắt xanh lơ thâm thẫm của hắn.

Hắn mỉm cười nhìn nàng hồi lâu: “Em sợ sao?”

Nàng vô thức gật đầu.

“Thả lỏng đi nào. Từ giờ em sẽ là người phụ nữ của Kliment tôi.” - Kliment nói với giọng đắc ý. Hắn cứ làm như làm người phụ nữ của hắn thì mập béo gì chắc. Tinh Vân nghe xong liền sợ hãi lắc đầu, ánh mắt nàng lộ ra vẻ không muốn nhìn cái tên tự cao tự đại này.

Thấy nàng lắc đầu, hắn nhíu mày: “Sao? Em không thấy tự hào sao? Em sẽ không biết là phụ nữ trên cái Thế Giới này có bao nhiêu người mong được tôi nhìn tới đâu. Nói chi em còn được tôi hứa hẹn.”

“Lại là một tên ngạo mạn cuồng.” - Tinh Vân nghĩ thầm nhưng không dám nói gì. Chỉ im lặng đưa đôi mắt ươn ướt nhìn hắn.

Hắn lại to gan vuốt ve chiếc cổ trắng ngần của nàng. Hắn vuốt đến đâu da óc nàng nổi lên đến đó. Hắn liền hỏi: “Honey, em lạnh sao?”

“Honey?Hắn gọi nàng là honey sao? Eo ôi? Nghe kinh quá!” - Dù lòng nghĩ vậy nhưng Tinh Vân không dám lộ ra chút bất mãn nào trên mặt. Nàng sợ hắn điên lên tiêm ma túy cho nàng thì nàng xong đời. Cho nên nàng chỉ mỉm cười gật đầu. Hắn thấy vậy ôm nàng càng chặt hơn. Hắn nhỏ nhẹ hỏi: “Có ấm hơn chút nào không?”

Hơi ấm từ cái tên này tỏa ra khiến nàng thấy dễ chịu. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười sau đó đưa tay phải vòng ra sau lưng hắn, tay trái đặt lên ngực hắn rồi nhẹ nhàng di chuyển tìm xem trên người hắn có súng hay không?

Bình thường Đoàn Nam Phong luôn mang súng bên người, những lúc vừa về nhà mà lại muốn nàng ngay thì nàng vẫn thường thấy hắn giắt súng phía sau lưng. Mấy hôm trên tàu lúc đến phòng nàng thì hắn lại để súng trong túi áo. Nàng không biết cái tên mắt xanh này để súng ở đâu cho nên nàng đành manh động sờ soạng người hắn. Nàng thở dài, nàng biết nàng không phải nữ đặc công trong phim hành động, càng không phải con cháu nữ tướng Nguyễn Thị Định. Nàng chỉ là một cô gái nhỏ yếu ớt nhưng tình thế bắt buộc nàng không thể không nhanh tay cướp súng bắn hạ cái tên buôn ma túy kiêm vũ khí này để trừ hại cho dân.

Thấy nàng sờ soạng người hắn, hắn liền phấn khích thỏ thẻ vào tai nàng: “Xin lỗi đã không để cho lần đầu tiên của chúng ta ở một nơi ấm áp hơn. Nhưng anh đã không nhịn nổi nữa.”

Tinh Vân nghe xong sởn tóc gáy, kinh nghiệm cho nàng biết ánh mắt hắn đang nhuốm màu \*\*\* \*\*\*\*. Cho nên nàng liền nhanh nhạy đánh lạc hướng bằng cách nhẹ nhàng hỏi: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

Kliment mỉm cười nghiêng đầu đáp: “Tất nhiên là được.”

Tinh Vân giờ đã biết hắn để súng nơi nào nhưng nàng không vội mà bình tĩnh ngồi thẳng dậy, hai tay vòng qua cổ hắn mỉm cười nói: “Kể cho tôi nghe chuyện hai năm trước được không?”

Gương mặt đang nhuốm màu \*\*\* \*\*\*\* của Kliment liền chuyển sang khó hiểu: “Sao em lại muốn biết chuyện đó?”

“Chỉ là tò mò thôi.” - Tinh Vân lém lỉnh nói.

Sau đó nàng lại bồi thêm: “Nhưng nếu anh không muốn nói thì thôi. Có chuyện nhỏ như vậy cũng muốn giấu tôi. Anh còn muốn tôi vui vẻ ở bên anh sao?”

Kliment liền cười nói: “Được, được, tôi sẽ kể cho em nghe tất cả. Không giấu chuyện gì hết.”

Tinh Vân cười nháy mắt trông thật đáng yêu khiến Kliment hồn xiêu phách lạc, hắn không dám để nàng mất hứng cho nên thành thật kể lại: “Hai năm trước tại Moscow, tôi đã có một cuộc đụng độ với Đoàn Nam Phong. Lúc đó, tôi đang giao dịch một lô tên lửa cùng một số vũ khí hạt nhân với chủ hàng. Không ngờ hắn xuất hiện nói lô hàng là của hắn và không đồng ý bán cho bên phía tôi. Em nghĩ xem, lô vũ khí tốt như vậy giá lại hời mà tụt khỏi tay có tức hay không? Cho nên tôi đành hỏi hắn mua lại, hắn không chịu bán nói là lô vũ khí này đã có người đặt trước nhưng bị cái tên chủ hàng ăn cắp thành ra hắn phải đi lấy về. Mà tôi cũng không hiểu nổi hắn, đi cướp lại vũ khí còn mang theo thai phụ. Người phụ nữ đó hình như có quen biết với tên chủ hàng ăn cắp của Đoàn Nam Phong. Lúc đó hắn không chịu trả hàng cho Đoàn Nam Phong, còn tôi thì không chịu mất số hàng vì tiền đã giao hơn một nửa cho nên chúng tôi thương thào không thành, liền ra tay bắn nhau.”

Hắn ngừng lại một chút nhìn Tinh Vân, hôn lên đôi má ửng hồng của nàng một cái rồi nói tiếp: “Những chuyện máu me giết chóc sẽ khiến em mất ngủ đó. Nhưng đêm nay anh sẽ không để em ngủ một mình.”

Lời nói ám muội này khiến Tinh Vân rùng mình nhưng nét mặt nàng vẫn tươi cười: “Kể tiếp cho tôi nghe đi.”

Kliment lại chậc lưỡi nói tiếp: “Lúc đó hình như cái tên chủ hàng đó đã có chuẩn bị trước, người của hắn rất đông vây chặt người của Đoàn Nam Phong và bằng mọi cách tẩu tán số hàng ấy đi.”

Người đàn ông mà Kliment kể, nghe qua rất giống Lưu Trọng Thiên, Tinh Vân phỏng đoán như vậy nhưng cô vẫn không hiểu vì sao hắn phải đặt bẫy Nam Phong khi mà hắn đã bỏ rơi Lưu Uyển Linh. Đây có phải là việc Nam Phong ấy vẫn đang điều tra hay không? Phía sau còn có ai khác nhúng tay vào sao?

“Sau đó thì sao?” - Tinh Vân bình thản hỏi lại, một chút suy tính cũng không lộ ra mặt.

“Sau đó thì người của Đoàn Nam Phong đã yểm trợ anh ta chạy thoát. Số hàng đáng lẽ về tay anh. Nhưng hắn lại chơi xỏ anh, giữa đường chặn lấy số hàng đó.” - Kliment nói đến đây liền tức điên. Tinh Vân cũng phần nào hiểu được cảm giác của hắn, mất cả tiền lẫn hàng thật là không sao chịu nổi. Tinh Vân gật đầu làm ra bộ mặt cảm thông với hắn.

Hắn nheo mắt lại, tức giận nói: “Đúng ra tôi muốn giết chết em cho hắn nếm mùi. Để hắn biết thế nào là hối hận nhưng bây giờ tôi lại không muốn bản thân mình hối hận. Tôi đổi ý rồi, Vân, tôi muốn em là người phụ nữ của tôi mãi mãi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.