Chương trước
Chương sau
Chiều hôm đó, con tàu Nebula hoa lệ đã đi gần hết hồ Erie, chuẩn bị rẽ hướng đi vào khúc co hẹp nơi thác Niagara ngự trị.

“Cậu chủ, chúng ta sẽ ra tay ở khúc co hẹp nơi thác Niagara sao?” - Một người đàn ông mặc quần áo đầu bếp cung kính nói.

“Phải, khu vực đó hiểm trở dễ dàng rút lui hơn nữa chiến hạm cứu viện của bọn chúng cũng không thể phát huy hết hiệu quả bảo vệ tàu mẹ được. Sẽ thuận tiện hơn ở đảo thánh Helen.”

“Cậu chủ nói phải. Thuộc hạ đã phát tín hiệu đi. Người của chúng ta đang tập hợp chờ lệnh.”

“Được lắm! Nhớ cho kỹ phải bắt sống cháu gái Hoàng Thời. Tuyệt đối không được để cô ấy bị thương. Nhớ kỹ, không được xả boom khói.” - Cao Thừa Hiên đôi mắt hẹp dài ẩn chứa tia thù hận đắc ý.

“Thuộc hạ hiểu rõ.” - Người đàn ông cung kính lui ra nơi khác.

.....

“Hoàng chủ tịch, bây giờ chúng tôi đến phòng cô được không?” - Người trợ lý lịch sự nói qua điện thoại nội bộ.

Tinh Vân đưa tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem giờ. Nàng kêu lên: Ôi, hai giờ chiều rồi sao?”

“Chỉ tại cái tên “cầm thú” này cả đêm không cho nàng ngủ. Lúc sáng định thức dậy ăn sáng hắn lại lôi kéo dụ dỗ nàng. Mở mắt ra lần nữa đã là buổi chiều. Nàng còn chưa ăn sáng tắm rửa mà chuyên gia trang điểm và trang phục đã đến rồi. Làm sao bây giờ?

Nàng nhìn lại người mình, bỗng thè lưỡi ra: “Eo ôi, đâu đâu cũng là dấu vết của hắn. Hai chân mỏi nhừ không nhấc nổi thân vào phòng tắm.”

Nhìn sang hắn, cánh tay đặt lên eo nàng, nhắm mắt ngủ say. Như một thói quen, Tinh Vân lấy điện thoại chụp lại gương mặt say ngủ như trẻ con của hắn. Xúi quẩy thay, vừa mới dí điện thoại vào mặt hắn thì người nào đó đã lên tiếng: “Lại muốn bắt trộm khoảnh khắc thỏa mãn của anh sau khi “ăn” em hả?”

Người nào bị nói trúng liền thẹn, xua tay ngay: “Không, không có. Em chỉ thấy anh đẹp trai quá thôi. Muốn lăng xê anh một chút cho bộ sưu tập trang sức năm sau của Hoàng Thiên. Nhất định lần sau không tìm được người mẫu nam ưng ý, em sẽ chọn anh.”

Đoàn Nam Phong cười hì hì nhưng sau đó liền thay đổi thái độ, anh nheo mắt, kéo Tinh Vân nằm xuống giường, áp mặt sát mặt nàng từ chữ phun ra: “Bé con, em còn muốn chồng em nghiêng ngửa tạo dáng cho công ty của em sao?”

Tinh Vân chớp chớp mắt: “Việc tốt mà, việc tốt mà. Anh đẹp trai như vậy không tận dụng nhan sắc kiếm tiền thì thật phí của trời. Cho nên coi như là giúp cho Hoàng Thiên của em tăng thêm lợi nhuận đi.”

Đoàn Nam Phong nghiến răng ken két, cô nhóc này từ lúc nào cứ trèo lên đầu lên cổ anh. Muốn anh làm đủ thứ việc.

“Bé con, nhan sắc của chồng em chỉ dành phục vụ cho người vợ như em mà thôi. Em lại muốn tôi phô ra cho đàn bà khác thấy sự hấp dẫn của tôi sao?”

Tinh vân thè lưỡi trêu hắn: “Còn ít đàn bà nhìn thấy anh sự quyến rũ của anh hay sao?”

Đoàn Nam phong lấy tay gõ vào trán nàng: “Đoàn phu nhân, em lại ghen với những chuyện anh không sửa được rồi.”

“Không thèm ghen. Em phải dậy chuẩn bị cho dạ tiệc tối nay.” - Tinh Vân tránh thoát khỏi người hắn bay thẳng vào nhà tắm đóng cửa lại, khoá chặt tránh cho tên này nổi hứng bất tử.

Đoàn Nam Phong phì cười. Xem ra đêm qua hắn vẫn còn nhân nhượng nàng cho nên bây giờ nàng mới bay nhanh như vậy.

Một lúc sau, Tinh Vân bước ra thì đã thấy thức ăn bày trên bàn sẵn sàng. Đoàn Nam Phong khoác áo choàng ngủ tiến lại hít hà lên da thịt của nàng: “Bé con, em trốn một mình trong đó tắm gội thơm tho, để tôi ngồi đây dài cổ chờ đợi. Tôi nên phạt em thế nào đây?”

Tự nhiên Tinh Vân nghe ra giọng điệu ham muốn nguy hiểm quen thuộc cho nên cô liền lảng tránh: “Em đói bụng rồi, chúng ta ăn gì trước đã nhé.”

Đoàn Nam Phong cười cười bước vào nhà tắm, thì ra bé con vẫn còn biết ngán anh, không dám leo lên đầu lên cổ anh nhảy múa nữa.

Tinh Vân vừa cầm một lát bánh mì ăn thì lại nghe điện thoại của trợ lý gọi lần nữa. Tinh Vân uống vội ngụm nước bước ra mở cửa phòng.

“Hoàng chủ tịch, nếu không gọi được cho cô nữa e rằng chúng tôi phải gọi người đến phá cửa ra.” - Trợ lý của cô giọng điệu khẩn trương hối hả nói.

“Elisa, cô bình tĩnh đi. Tôi đang ăn, cô không thấy sao?” -  Tinh Vân vừa đứng ăn vừa nói và vừa nhai.

“Lúc nãy tôi thấy Đoàn tổng tài của Đoàn Thị cho người mang thức ăn vào đây. Nhưng chưa có  lệnh của cô nên chúng tôi không dám tự tiện vào.” - Elisa vừa nói vừa cười tủm tỉm.

“Elisa, cô đã thấy Nam Phong cho người mang thức ăn vào đây, còn bày trò dọa phá cửa. Càng ngày càng khoa trương.” - Tinh Vân vừa nhai vừa nói.

“Hoàng chủ tịch cao quý của tôi, bây giờ mời cô ngồi xuống để chúng tôi làm việc. Trang điểm thay đồ ít nhất là ba tiếng, bây giờ đã là ba giờ chiều. Trong khi năm giờ cô phải xuất hiện để đón khách. Chúng ta không tăng tốc e rằng sẽ không kịp.

Vừa nói vừa đẩy Tinh Vân ngồi xuống bàn trang điểm trong phòng, hai ba thợ làm tóc và trang điểm cùng chuyên gia trang phục tạo phong cách đang đứng bàn thảo với nhau chọn cho Tinh Vân bộ trang phục phù hợp với sợi “dây chuyền của các vị thần”.

Cuối cùng bọn họ quyết định chọn một chiếc áo được thiết kế theo phong cách Hy Lạp có chiếc cổ tuyền gợi cảm màu trắng để làm tôn lên sợi dây chuyền thời cổ đại. Kiểu tóc và cách trang điểm của Tinh Vân cũng được phỏng tác lại hình tượng của nữ thần sắc đẹp Aphrodite trong thần thoại Hy Lạp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.