Bà Minh đang uống trà phút chốc cũng phát nghẹn. Đoàn Nam Phong liền đứng lên, nhanh tay đưa khăn giấy cho bà.
Lưu Viễn cũng quay sang vuốt lưng bà, quan tâm hỏi: “Minh Minh, em không sao chứ?”
Sau một hồi ho sặc sụa, bà Minh mới lấy lại được chút bình tĩnh để nói chuyện: “Tinh Vân, mẹ biết trong lòng con không vui nhưng ba con cũng có nỗi khổ của ông ấy. Con không thể vui vẻ ăn một bữa cơm hay sao?”
Tinh Vân nhìn sang mẹ, nhíu mày nói: “Mẹ, không phải mẹ nói với con là mẹ và ông ấy không còn quan hệ gì hay sao? Nếu đã như vậy con có nhận ông ấy làm cha hay không cũng không có ý nghĩa gì hết?”
“Tinh Vân!” - Bà Minh khó chịu gắt lên: “Sao con có thể nói như vậy? Chỉ vì chút hiểu lầm mà xóa bỏ quan hệ huyết thống với ông ấy. Ta rốt cuộc là dạy sai con chỗ nào?”
Tinh Vân cúi mặt tiếp tục ăn, không nói nữa. Không khí nặng nề bao trùm cả bàn ăn. Lúc này Lưu Viễn mới lên tiếng: “Tinh Vân, ba không biết nói gì để con có thể chấp nhận ba. Bao nhiêu năm nay ba đã không làm tròn trách nhiệm của mình với hai mẹ con. Con có thể cho ba một cơ hội được ở cạnh chăm sóc cho hai người hay không?”
Tinh Vân hít một hơi thật dài, nhìn Lưu Viễn nói: “Vậy còn con gái bảo bối của ông và người vợ hiện tại thì sao? Ông đừng quên ông từng nói với tôi rằng đàn ông thì có thể có rất nhiều nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858662/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.