“Lúc đó, những người đi theo anh đều ngã xuống. Anh không biết họ chết hay bị thương. Chỉ biết họ liều mạng bảo vệ anh chạy thoát. Người của ba em rất đông, vừa cầm dao vừa dùng súng. Anh bị chém mười mấy nhát, trúng ba phát đạn rồi té xuống biển. Lúc tỉnh dậy thì anh đang ở trong bệnh viện bên Malaysia. Thì ra lúc đó tàu chở hàng của nhà Fancy đi ngang qua đã vớt anh lên và đưa anh vào bệnh viện.”
Lưu Viễn vừa nó vừa lấy tay sờ vết thương sau lưng: “Vết thương này là nặng nhất và cũng đau nhất lúc đó. Anh cứ ngỡ đã mất đi cả cánh tay này.”
“Thiên Bình...xin lỗi. Xin lỗi anh...” - Bà Minh nghe xong thì vừa khóc vừa nói trong uất nghẹn.
“Minh Minh, đừng khóc. Đừng khóc. Đời này của anh sợ nhất là lúc em khóc. Lúc em khóc tim anh giống như có ai bóp nghẹt vậy.” - Lưu Viễn xót xa ôm lấy bà. Nước mắt của bà không kiềm được mà ướt cả vai ông. Ba mươi năm trước, nước mắt của bà cũng khiến ông đau lòng như vậy. Ba mươi năm sau, cảm giác này vãn không hề thhhay đổi. Vẹn nguyên.
“Minh Minh, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, lãng phí quá nhiều thời gian. Cho anh một cơ hội được ở cạnh em có được không?”
Bà Minh lau nước mắt, giọng lạc đi: “Ông nói gì đây. Chúng ta đều đã già rồi. Ông cũng đã có gia đình êm ấm, sự nghiệp vững vàng rồi. Chúng ta chỉ có thể làm bạn bè mà thôi.”
“Không, Minh Minh. Nếu đời người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858660/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.