Chương trước
Chương sau
Đoàn Nam Phong nhướng mày giải thích cho Tinh Vân hiểu: “Tinh Vân, đó là ba em. Ba mẹ em xảy ra chuyện gì đến lượt em lên tiếng sao?”

“Nam Phong, anh nói vậy là sao? Ông ấy đã có vợ. Sao còn có thể ở cùng phòng với mẹ em chứ?” - Tinh Vân vỗ trán bất mãn kêu lên.

“Ba anh cũng có vợ, nhưng nhân tình của ông ấy nhiều vô kể. Mỗi lần như vậy anh cũng phải vò đầu bức tai tức giận sao?” - Đoàn Nam Phong kiên nhẫn giải thích.

Đến lúc này cô mới hiểu người đàn ông của cô lớn lên thật không dễ dàng gì trong một gia đình không trọn vẹn như vậy. Cảm giác con cái nhìn ba mẹ mìnhcó người khác là cảm giác uất ức đến nghẹn đắng trong lòng.

Nghĩ đến đây, cô lại dịu xuống như con mèo nhỏ rồi vòng tay ôm eo anh nức nở: “Nhưng đó là mẹ em, mẹ là của em. Không phải của ông ấy. Em không muốn mẹ em chịu thiệt thòi. Không muốn mẹ em tiếp tục vì ông ấy đau khổ nữa. Nếu như mẹ em có thể tìm thấy một người đàn ông thực sự yêu bà thì tốt biết bao nhiêu.”

Đoàn Nam Phong vuốt lưng Tinh Vân an ủi: “Ngoan, đừng khóc. Mẹ em là người từng trải, lại sáng suốt. Bà sẽ biết nên làm thế nào. Hơn nữa mẹ em có thể để chúng ta vào phòng và nói thẳng với chúng ta chuyện của ba em một cách không kiên dè thì chứng tỏ bà có quyết định riêng của bà. Em muốn khiến bà khó xử hay sao?”

Đoàn Nam Phong nhìn Tinh Vân rồi lấy tay lau nước mắt cho nàng. Người vợ bé nhỏ của anh từ nhỏ sống rất đơn thuần, tuy không lớn lên trong cảnh dư giả nhưng mẹ cô luôn bảo vệ cô rất tốt cho nên cô không biết được hết sự phức tạp trong cuộc sống và tính toán ở cuộc đời. Nhìn cô yếu đuối tựa vào lòng mình, trong mắt anh lúc này chỉ tràn ngập yêu thương với cô. Nhìn cô bị thương tổn, bị đau lòng, thì lòng anh cũng chát ngắt. Anh chỉ muốn vì cô mà gánh vác, mà chịu đựng mọi thương tổn. Đây là cảm giác gì mà một người có thể đau khi nhìn thấy người kia đau?

...

Trên boong tàu, giữa những đám mây bông gòn bao phủ tầng tầng lớp lớp núi vây quanh hồ nước Thánh Clair ảo mộng khiến tâm trạng con người thư thái, như đang trôi dạt vào một thế giới vô ưu. Ánh nắng mặt trời buổi sáng trong lành chiếu rọi vào đôi tình nhân đẹp hơn tranh vẽ đang mặc trang phục trang nhã màu rượu đỏ đứng ôm nhau ngắm cảnh từ boong tàu. Khung cảnh đẹp đẽ yên bình ấy đã lọt vào đôi mắt ưu tư của một người đứng cách đó một khoảng không quá gần.

“Nói thật là anh thực sự phục ba em, ông ấy thực sự rất giỏi.” - Đoàn Nam Phong áp mặt vào mặt nàng, hai tay ôm eo nàng từ phía sau, mắt vẫn nhìn ra hồ nước.

Tinh Vân quay sang nhìn anh tỏ ý thắc mắc: “Anh vẫn trách ông ấy về chuyện dự án Đồi Thiên Sứ sao?”

Đoàn Nam Phong phì cười: “Không phải. Dự án đó rơi vào tay ba em cũng không khác mấy ở trong tay anh. Không có gì để tiếc cả. Anh nói ông ấy giỏi là vì chưa đến mười hai tiếng đồng hồ đã có thể ngủ ở phòng mẹ em sau hai mươi mấy năm xa cách. Còn anh thì, mới hơn hai năm xa em thôi mà phải mất đến ba ngày mới dỗ lại được em. Em nói xem, mẹ em mạnh mẽ như vậy, là một nữ cường nhân có tài năng, có gia thế, có nhan sắc. Ba em làm cách nào tốc chiến tốc thắng như vậy? Còn chưa cần hứa hẹn ly hôn. Còn cô gái nhỏ mong manh có vẻ ngoài yếu đuối như em đã khiến Đoàn Nam Phong anh phải tốn biết bao công sức, nói đến đau cơ hàm mới dỗ nổi em. Liệu anh có nên bái sư học nghệ từ ba em hay không?”

Người nào đó vừa nói xong đã bị véo rất đau vào eo: “Đoàn Nam Phong, anh dám trêu chọc cả ba mẹ em. Anh muốn chết hay sao?”

Người nào đó lại cười hô hố, sau đó lại nghiêm giọng nói: “Bé con, tí nữa gặp ba em, em phải lễ phép đó. Bỏ qua chuyện cũ đi. Mẹ em nói đúng, dù sao ông ấy cũng là ba em. Ông ấy chỉ kiếm em một lần, nói vài câu tổn thương. Còn anh bao nhiêu năm nay đấu trí với ông ấy bao nhiêu trận trên thương trường, bây giờ vì cưới em cũng phải cúi đầu đấy thôi.”

“Em tưởng lúc anh cưới Lưu Uyển Linh thì cũng đã phải cúi đầu trước vợ chồng ông ta rồi. Thật không có chí khí.” - Người nào đó khó chịu làu bàu.

“Tinh Vân, anh đã nói với em nhiều lần. Anh thích Lưu Uyển Linh là sự thật. Còn về vì cưới cô ấy mà cúi đầu trước ba em là không có chuyện đó. Dự án đồi Thiên Sứ là dự án xây dựng khu dân cư cao cấp hạng sang bậc nhất Los Angeles và cũng là biểu tượng của giới thượng lưu ở Los Angeles. Cả khu đồi hoang sơ đó ngày xưa nay lại nằm trong dự án phát triển nhà của  chính phủ. Ba em lại là chủ nhân của nó. Ai ai cũng muốn có được nhưng ba em nhất định không chịu bán hay hợp tác với ai cả. Suốt ba năm, Đoàn Thị đã triển khai dự án đó và nhiều lần đến thuyết phục ông ấy nhưng không thành công. Anh đem rất nhiều lợi ích ra trao đổi nhưng ông ấy vẫn không đồng ý. Cho nên anh mới muốn nhanh chóng cưới Lưu Uyển Linh để tạo nền tảng tin tưởng cho ba em. Nếu không anh cũng chưa nghĩ đến chuyện kết hôn sớm như vậy. Cho nên tám phần trăm cổ phần anh bỏ ra là dùng để mua sự tin tưởng của ba em hơn là vì Lưu Uyển Linh. Cuối cùng như em thấy, dự án hợp tác này đã giúp Đoàn Thị và Viễn Phương có món lợi to lớn. Sở dĩ anh bất chấp có được dự án này là vì anh muốn Đoàn thị lớn mạnh, kiếm về một phần lợi nhuận to lớn cho các cổ đông. Có như vậy mới là nền tảng chắc chắn để nhà họ Đoàn an toàn rút chân ra khỏi hắc đạo trở thành doanh nhân làm ăn đường đường chính chính.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.