Đoàn Nam Phong bước ra mở cửa. Đứng trước mặt anh là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, gương mặt trái xoan, mái tóc búi cao, ăn mặc sang trọng quý phái.
Đoàn Nam Phong cung kính cúi đầu chào bà: “Bác Minh, mời vào.”
Bà Minh mỉm cười nhã nhặn nói: “Bác đến thăm Tinh Nhật.”
Đoàn Nam Phong lùi ra nhường đường cho bà. Tinh Vân vừa nhìn thấy bà liền lên tiếng thưa: “Thưa mẹ.”
Bà Minh gật đầu ngồi nói: “Con cũng ở đây sao?”
Tinh Vân liền nói: “Dạ, Tinh Nhật đang sốt cao nên con lo cho thằng bé.”
Bà Minh nhìn qua phòng một lượt liền thở dài nói: “Cho mẹ vào trong nhìn nó một chút.”
Tinh Nhật ngoan ngoãn ôm gối ngủ như một chú mèo con. Đôi lúc chu chu cái môi đỏ hồng lên. Hàng mi màu nâu nhạt xinh đẹp khẽ rung rung khiến người động lòng, quả thật là một tiểu soái ca trong truyền thuyết.
Bà Minh say mê nhìn cậu bé, sau đó quay sang Tinh Vân nói: “Con đó, có con trai lớn như vậy rồi mà không nói cho mẹ biết.”
Tinh Vân cúi mặt, nhìn sang Đoàn Nam Phong, sau đó ấp úng nói: “Mẹ, con biết mẹ đã biết chuyện này.”
Bà Minh thở dài, chậm rãi bước ra phòng khách, ngồi xuống ghế.
“Mẹ biết và con nói là hai chuyện khác nhau. Có con là chuyện lớn, đáng vui mừng. Con lại không nhận nó. Con định bỏ nó luôn sao? Con làm mẹ kiểu gì đây?”
“Mẹ, con cũng là bất đắc dĩ thôi.” - Tinh Vân khó khăn nói.
“Bất đắc dĩ sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858646/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.