Tinh Vân nghĩ một lúc lại nói: “Hiện tại trong tay tôi có ba mươi lăm phần trăm cổ phần của Đoàn Thị, hay là tôi nhượng lại cho anh tám phần trăm để anh bù vào phần anh đã cho Lưu Uyển Linh. Như vậy đã đủ béo bở chưa?”
Đoàn Nam Phong nhìn người bên dưới thân đang nghiêm túc nói, tự nhiên lại cảm thấy buồn cười. Anh liền đưa tay véo mũi nàng, phì cười nói: “Ba mươi lăm phần trăm cổ phần của Đoàn Thị là do ông em và anh Khiêm nhiều năm dốc sức thu mua về. Giá trị không nhỏ nhưng công sức đổ ra còn lớn hơn. Em cứ như vậy đem tặng không cho anh sao?”
Tinh Vân gương mặt mười phần nuối tiếc, tám phần miễn cưỡng: “Tôi cũng tiếc lắm chứ. Nhưng là do tôi nợ anh. Nợ anh một lời xin lỗi, nợ cả sự giúp đỡ của anh, chưa kể lúc bị bắt cóc anh đã lấy thân cứu tôi. Ân tình này rất lớn, tám phần trăm cổ phần này tuy giá trị rất lớn nhưng cũng không sánh bằng những gì anh làm cho tôi. Vậy hãy coi như đó là chút thành ý của tôi.”
Đoàn Nam Phong hôn lướt qua tai nàng, cắn nhẹ lên vành tai nàng, trầm giọng nói: “Em biết cái tôi muốn không phải là tám phần trăm cổ phần của Đoàn Thị. Vậy tại sao không cho tôi?”
Tinh Vân nhổm người dậy, tròn mắt ngây thơ nói: “Tôi biết anh muốn gì, nhưng ông tôi nói bản thân tôi là quý giá nhất trên đời cho nên dù mất hết tài sản thì tấm thân này phải giữ được. Tôi không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858641/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.