“Ui... sao tự nhiên lại đau đầu quá!” - Bỗng dưng Tinh Vân ôm đầu, nhăn mặt, kêu đau đầu khiến cho cả bàn ăn cũng tạm quên đi chuyện đang nói quay sang hỏi han nàng. Hoàng Gia Khiêm đang ngồi cạnh nàng cũng tỏ vẻ sốt sắng, ân cần hỏi: “Em sao vậy? Không được khoẻ sao?”
Tinh Vân giả vờ thở dốc ra vẻ mệt mỏi nói: “Chắc cả ngày hôm nay lo lắng hồi hộp nên em thấy hơi mệt.”
Sau đó nàng nhìn ra giữa bàn rồi nói với mọi người trong bàn: “Tự nhiên cháu cảm thấy không được khoẻ, xin lỗi cháu muốn về phòng nằm nghỉ. Mọi người cứ tự nhiên ạ.”
Hoàng Gia Khiêm thấy vậy liền nói: “Để anh đưa em về. Sẵn gọi bác sĩ cho em.”
Tinh Vân xua tay: “Không cần phức tạp đâu, em sẽ nói Bảo Vy đến là được. Anh còn phải ở lại tiếp khách.
Đoàn Nam Phong biết Tinh Vân không trả lời nổi nên tìm cách trốn tránh. Anh không giữ cô lại cũng không chạy theo cô, chỉ kín đáo nhếch môi cười bí hiểm.
.....
Sau bữa ăn, bà Minh đỡ ba mình về phòng. Có vẻ như ông có chuyện muốn nói với bà nên hôm nay chỉ đích danh bà theo ông vào phòng sách. Phòng làm việc của Hoàng lão gia trên tàu Nebula khá thoáng đãng và thoải mái. Phía ban công phòng sách có tiếng gió biển từng hồi rít lên mang theo hương vị biển thanh thuần. Bà Minh vừa đỡ ông ngồi xuống ghế thì liền đi rót cho ông ly trà hoa cúc đặt lên bàn. Hoàng lão gia lúc này mới lên tiếng: “Chuyện của Tinh Vân tại sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/150274/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.