Câu nói này của Hoàng Gia Khiêm như cái đai an toàn giúp Tinh Vân vững lòng. Cô khẽ rưng rưng đáp lại lời anh: “Tại sao hắn lại đưa đứa bé đến đây? Còn vợ hắn đâu?”
Tuy Hoàng Gia Khiêm vẫn giữ nét mặt bình tĩnh nhưng cũng không giấu được tiếng thở dài. Anh không biết phải trả lời Tinh Vân thế nào, chỉ có thể nhìn quanh xem có ai đang để ý bọn họ hay không? Rồi nhẹ giọng trấn an cô: “Chúng ta quan sát xem hắn muốn làm gì rồi tính tiếp được không?”
Mắt Tinh Vân nhìn về hướng đứa bé rồi lại đưa mắt sang nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng thân thuộc với cô. Hai năm qua, hắn trông chững chạc hơn, mạnh mẽ hơn và cũng lạnh lùng hơn. Tuy là lần gặp thứ hai nhưng lần này dưới ánh đèn rõ ràng cô mới có cơ hội nhìn hắn kỹ như vậy. Người đàn ông này hai năm trước là người cùng cô ngày đêm không rời, sao bấy giờ hắn lại xa vời như vậy. Chưa bao giờ cô ở một góc xa nhìn hắn. Cũng chưa bao giờ cô thấy hắn đặc biệt đến thế. Cô nhìn hắn bị vây giữa đám phóng viên giống như một nhân vật tiếng tăm đáng cho tỉ người ngưỡng mộ và cô cũng là người ngưỡng mộ hắn. Chỉ có điều cô không dám tiến lại gần hắn, cũng không dám nghĩ nhiều về hắn vì cô sợ. Sợ hắn một lần nữa rời xa cô, sợ hắn chỉ là giấc mộng tan đi rất nhanh và sợ lần nữa bi thương ập đến thì cô sẽ không thể nào gượng dậy nổi. Ánh mắt Tinh Vân bất giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/150271/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.