Lâm Thanh nghĩ thầm lắc đầu không dám tưởng tượng tiếp thái độ của Đoàn Nam Phong.
“Trần Khải Nam, về chép cho tôi một ngàn lần câu nói của Khổng Tử: “Sai lầm mà không sửa chữa thì đó mới là sai lầm” bằng tiếng Việt Nam. Sáng mai đêm đến công ty cho tôi.” - Đoàn Nam Phong đanh mặt quát.
Người nào đó ngây ngô chưa hiểu gì, không biết mình làm gì sai mà thiếu gia nổi giận bắt sửa chữa, liền hỏi lại: “Cậu chủ, tôi nói có gì sai sao? Rõ ràng nếu cậu không ly hôn thì chúng ta sẽ được lợi hơn mà.”
“Hai ngàn lần.” - Đoàn Nam Phong lười nói nhiều, chỉ vỏn vẹn phát ra vài từ.
“Cậu chủ...” - Trần Khải Nam định lên tiếng van xin thì Đoàn Nam Phong đã chặn lại: “Ba... ”
Trần Khải Nam nghe thấy thế liền nhanh tay che miệng Đoàn Nam Phong: “Dạ, để tôi về chép hai ngàn lần nhưng tôi có thể viết câu đó bằng tiếng Mĩ không?”
“Không!” - Đoàn Nam Phong cương quyết đáp
Người nào đó gương mặt méo xệch: “Cậu chủ, tôi không biết viết chữ Việt Nam.”
“Vậy thì học đi.” - Đoàn Nam Phong vẫn thản nhiên lạnh lùng ngắn gọn ra lệnh.
“Cậu chủ, đâu phải cậu không biết, tôi nói được tiếng Việt đã là giỏi lắm rồi. Bắt tôi viết chữ Việt Nam. Giết chết tôi rồi.” - Người nào đó vẫn tiếp tục van nài, thở than nhưng vô ích.
Đoàn Nam Phong lắc đầu dùng bộ mặt kỳ thị nhìn hắn xong lại quay sang Lâm Thanh hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Còn chuyện này quan trọng hơn.” - Lâm Thanh hớn hở đáp ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/150260/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.