Cố Nhu Tĩnh nghe thấy lời hắn thì khinh khỉnh, bày tỏ thái độ không ưa thích. Một tia đắt ý lóe lên, gã nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi:
"Không phải là bị ngươi nhốt ở nhà hay sao? Nếu ta mà vui miệng, không chừng hắn ta sẽ đi tôi."
Một lời nói như hóa giải mọi thứ, như mở ra cho Cố Nhu Vân một bầu trời chân lí. Giọt máu ấm nóng trong người sôi lên sùng sục, hắn đảo ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá một phen. Đại ca của hắn muốn giấu đầu nhưng lại lòi đuôi, rõ ràng là kẻ chẳng thông minh nhưng lại thích đi làm chuyện nham hiểm. Cố Nhu Vân nhếch mép đáp lễ, ý tứ không mấy tôn kính. Hắn nói:
"Huynh cũng thật tài giỏi. Dám hỏi vị ca ca đáng kính này, kẻ gửi lá thư cho Chiết Ân đến đánh phá năm mươi tên thuộc hạ của ta, có phải là huynh không?"
Giọng điệu mỗi lúc một nhấn mạnh, nhưng trên môi không thôi buông xuống nụ cười đầy chế giễu. Hắn biết đại ca trước nay không ưa thích chính mình, nhưng tại sao đại sự của phụ mẫu giao cho, Cố Nhu Tĩnh lại có thể làm được như vậy? Há chẳng phải tâm tư không trọn vẹn với phụ mẫu hay chính là nông nổi, ngu ngốc đến chẳng thể chịu được?
Đối diện với câu hỏi thẳng thắn đầy nguy hiểm của đệ đệ, Cố Nhu Tĩnh mới nhận ra bản thân đã nói hớ. Nụ cười và nét mặt đắc ý của gã chóng sượng lại, ánh mắt đảo đảo đầy vẻ lo lắng. Hai cánh tay áo thuận theo thế chủ nhân nó, vì muốn giảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-yeu-nguoi/957701/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.