Chương trước
Chương sau
Cố Nhu Vân lại cười, hắn đối với sự giả dối của võ lâm lại muốn cười thật lớn vào mặt, rõ ràng biết vì cái gì hắn đến lại muốn dùng lời lẽ này để chất vấn. Cố Nhu Vân như thật như đùa mà trả lời, ngữ khí vẫn luôn rất thoải mái, hắn nói:
"Vì nhàm chán không có việc gì làm, tay ta lại hay khô da nghe dược sư nói nếu lấy máu người thoa lên mỗi ngày một lần da dẻ sẽ trắng sáng mịn màng, mà nhất là máu của những đại nam nhân vừa tuấn tú vừa tài giỏi như các ngươi mới có tác dụng. Haha..." Nói rồi hắn cười phá lên một trận.
"Haha... Tứ Vương ngươi lầm rồi, da tay của ngươi còn rất đẹp, ngươi nhìn xem tay ta đây này." Vừa nói, Chiết Ân giơ lên một bàn tay thật sự chai đi vì luyện võ. Đến khi buông tay xuống y lại từ từ nói tiếp:
"Người nên rửa máu phải chính là ta."
Nói rồi y nhanh nhẹn xòe ra Nhật Ngọc trong tay, phất một cái gió cát quanh đó liền bay lên. Lâm Anh kế bên cũng nhanh nhẹn tiếp chiêu, kiếm trong tay liền rút đối với kẻ trước mắt đánh đến. Cố Nhu Vân nhếch mép một cái sau đó liền tay không sử dụng nội lực đánh đến đẩy người qua cho Du Tân xem như đây là ân huệ dành cho y. Cố Nhu Vân biết y sẽ cảm thấy khó xử, vì thế khi đánh với Lâm Anh sẽ giảm đi phần nào cảm giác trong y. Ngược lại, nếu hắn thật sự bị Lâm Anh đả thương cũng xem như một sự trừng phạt mà y đáng phải nhận.
Vừa mới thoát ra khỏi Lâm Anh, Chiết Ân đã đi đến sử dụng quyền cước như vũ bão không ngừng tung ra. Cố Nhu Vân rất nhanh đỡ lấy một chiêu, tấn công một chiêu, sức tàn phá của ma đạo bay lên ngút trời hai luồng khí tà chính một đen một xanh đối đầu nhau như hai vị thần của thuở khai thiên đang tranh đấu. Cả hai công qua thủ lại một hồi vẫn là như vậy, không có thay đổi.
Còn bên này, Du Tân từ võ công cho đến nội lực đều không thể sánh ngang Lâm Anh, đấu quá năm chiêu Du Tân liền bị đánh bay ra xa cả người ập vào một gốc cây ven đó ê ẩm phun ra một búng máu tươi. Lâm Anh không để ý Du Tân nữa, tiếp tục bay qua trợ giúp cho Chiết Ân. Cố Nhu Vân đang chiến đấu thì nhìn thấy sự hiện diện của Lâm Anh theo phản xạ nhìn về bên Du Tân, thấy y đã bại trận thê thảm nằm bên dưới vũng máu trong lòng tức giận mắng ra một câu:
"Vô dụng."
Mặc dù tình thế lúc này cam go, âm thanh có chút ồn ào cộng thêm lỗ tai ù đặc nhưng Du Tân vẫn nghe qua được Cố Nhu Vân đang nói cái gì, bản thân hổ thẹn cúi đầu ho khan mấy tiếng, nhìn có vẻ yếu ớt. Cũng chẳng trách y được, Lâm Anh hắn là ai kia chứ, hân chính là nhi tử độc nhất của võ lâm minh chủ, võ công ngay cả một số chưởng môn của các phái cũng chẳng thể sánh nổi. Du Tân đỡ được năm chiêu cũng xem như bản lĩnh của y không tồi.
"Hừ." Dưới sự giúp sức của Lâm Anh, Cố Nhu Vân nằm ở thế yếu khó mà lật ngược, sức lực hao mòn thở ra một hơi.
Đến khi đã sắp không chống đỡ nổi, bỗng một viên đá từ đâu chen qua kẽ chân của Chiết Ân. Đâu đó ở phía sau lại vang lên tiếng bước chân đi lùi. Nhận thấy có nguy hiểm cả hai người Lâm Anh, Chiết Ân dồn ép nội lực chưởng tới, đẩy Cố Nhu Vân ra xa trùng hợp thế nào lại đứng sát bên người Du Tân. Ánh mắt cả ba người lúc này tập trung về một hắc y phía sau, riêng chỉ có Cố Nhu Vân là vẫn đăm đăm nhìn vào Du Tân. Bất chấp cho hắc y vừa mới xuất hiện một mình đấu với Chiết Ân và Lâm Anh, Cố Nhu Vân dùng sức lực rất mạnh giáng cho Du Tân một cái tát bỏng rát khiến nơi khóe miệng chảy ra tơ máu. Hắn tức giận đến không thể nói nên lời, hơi thở cũng theo đó mà nặng nề. Vừa dạy dỗ xong Du Tân hắn liền xông lên, cùng với hắc y mới đến lần nữa giao chiến với Chiết Ân và Lâm Anh.
Du Tân ngồi một góc một tay ôm lấy nửa gương mặt đã bị tát lúc nãy, cúi đầu thẩn thơ. Đứng trước tình cảnh khó xử này y cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi, dẫu biết Tứ gia của y sẽ tức giận nhưng mà... ơn cứu mạng lớn hơn trời. Tứ gia y sẽ dùng cả đời này để trả, còn Chiết Ân thì ngay thời điểm này là thời cơ tốt nhất để trở ơn. Hứa với lòng, chỉ một lần, một lần này mà thôi...
Lúc nãy cũng là tên kia từ sau muốn đánh lén Chiết Ân, chính y đã dùng hết sức lực còn lại vận nội công bắn viên đá vào chân tên đó khiến hắn giật mình mà lui về, cứu Chiết Ân một màn thua trông thấy.
"A...." Tiếng la thất thanh từ bên dưới Kinh Môn vang lên phân tán sự chú ý của cả bốn người đang giao chiến. Tiếng la đó không ai khác chính là của Vũ Minh. Dưới sự tấn công của cả Vũ Lăng và bốn tên thủ lĩnh, cùng với đó là bản lĩnh thấp hèn của chúng đã vây hãm không cho Vũ Minh có chút nào nghỉ ngơi. Mấy chốc, sức lực của hắn đã cạn kiệt. Đến khi hét lên cũng chính là lúc Vũ Minh bị chúng chém một nhát vào tay.
Lâm Anh thấy sự việc không ổn mới nhận ra bọn người Cố Như Vân chủ yếu là giữ chân của cả hai, không cho hai người xuống giúp sức. Chỉ có như vậy mới dễ dàng giết chết Vũ Minh đưa Vũ Lăng lên ngôi vị chưởng môn. Lâm Anh quay sang Chiết Ân, hô to một tiếng:
"Chiết Ân, giữ."
Hét xong Lâm Anh đẩy hắc y đang giữ chân mình ra, phi khinh công bay xuống bên dưới tiếp sức cho Vũ Minh. Tên hắc y thấy hắn bỏ đi liền muốn từ phía sau đánh đến cũng may Chiết Ân hiểu ý, Ngọc Nhật đang đấu với Cố Nhu Vân liền đổi hướng bỗng sắc nhọn như con dao ở trước mặt hắc y nam tử xẹt qua, khiến hắn lui về. Thay vào vị trí đó, y tung cước đối với Cố Nhu Vân đỡ chiêu. Đang trong lúc khó khăn y nghe thấy Lâm Anh vừa phi khinh công vừa nói:
"Cố gắng cầm cự, một lúc nữa thôi."
Không biết rõ là Lâm Anh có nghe hay không Chiết Ân vẫn phát ra một tiếng "được". Bản thân như vớ được tia sáng mà tràn đầy sức lực, cố gắng chống trả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.