-"Đã không biết tên thì giới thiệu sau vậy, khi nào ra viện chắc mình sẽ đi lại được nhiều!"
-"Ừ!"
Ngồi một hồi lâu trên băng ghế đá của vườn hoa bệnh viện, cả hai người không biết nói gì với nhau nên đành im lặng.
-"Hôm nay mình muốn về nhà! Làm thủ tục xuất viện cho mình nhé, được không?"
-"Được, nhưng mà việc gì gấp thế sao? Thay đổi ý định nhanh vậy?"
-"Cũng không có gì, mình muốn biết sự thật một việc!"
-"Còn Khải Minh?"
...
Khi bước vào quán cà phê, Ngọc Nhiên đã hẹn sẵn Hà Lâm đến đó nên không mất nhiều thời gian chờ để gặp mặt.
Hà Lâm vẫn như vậy, vẫn với bộ dạng đó, con người lại càng gầy gộc, ốm yếu hơn nhưng anh vẫn còn bình an là cô thấy đỡ lo hơn nhiều rồi. Chỉ với ly hôn anh chưa đầy hai năm nhưng mà sao cô vẫn cảm thấy xót?
-"Em đã đến rồi! Em ngồi đi!"
Cô được anh kéo ghế ra cho mình rồi làm đầy đủ tất cả, tới lúc này anh mới làm như vậy, thật làm cho cô rất xúc động cớ sao anh không làm nó sớm hơn? Cảm giác bây giờ đối với cô mà nói, cô không muốn hận nhưng mà cũng không thể nói lời yêu thương anh được! Bởi vì bây giờ, hai từ "có thể" đối với cô là rất đắc!
-"Việc đứa con, anh là người đã nói cho anh ấy sao?"
-"Cũng không hẳn, nhưng mà em muốn cả cuộc đời sau này phải giấu đi chuyện ấy sao? Cha ruột của mình không được nhận lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-mot-nguoi/2801402/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.