“ Cậu là nhị thiếu nhà họ Vương, tài sắc có cả, tiếng tăm vang dội không thua kém gì anh trai và ba cậu, muốn tìm một cô vợ để cưới đâu có gì là khó, chỉ cần một cái phất tay là hàng trăm gái son ở thành phố này lao vào cậu. Sao nhất thiết phải là con gái tôi?” Ông Tần tiếp lời vợ mình, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
“ Đến lúc mà con bé sắp buông bỏ được cậu rồi thì cậu lại tìm đến nó rồi lần nữa khuấy động tình cảm đã ngủ yên của nó dành cho cậu. Nếu một lần nữa cậu lại bỏ rơi con bé nữa thì nó làm sao? Tần gia nhà chúng tôi cũng chỉ có mỗi con bé là con gái, chúng tôi còn không nỡ làm nó đau lòng thì sao có thể trơ mắt nhìn người ngoài làm tổn thương nó.”
Lời bà Tần vừa dứt, cửa lớn đột ngột mở ra, một bóng dáng cao ráo đi bên cạnh là người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám màu đen bước vào, người đàn ông kia lên tiếng.
“ Bà Tần, bà yên tâm, nếu thằng này nó dám bỏ rơi con bé Minh Nguyệt thêm một nữa thì gia phả nhà họ Vương sẽ không có tên nó”
Giọng nói chứng chạc, vững vàng đủ khiến người khác nghe thấy mà cảm thấy yên lòng, tin cậy. Ông Tần nghe thấy giọng nói này thì vô cùng ngạc nhiên, ông đứng bật lên, ánh mắt không dấu khỏi sự ngỡ ngàng.
“ Thiên Ngụy”
“ Tần Khương, lâu rồi không gặp.”
“ Bà Vương, bà trẻ ra nhiều rồi.”
“ Bà Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-minh-em/3678534/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.