Tại sân bay..
“ Vậy em đi đây” Nhiếp Hân Như có chút lưu luyến nhìn Vương Sở Hàn.
Cô rất muốn hỏi tối qua anh đi đâu mà đến tận 3 giờ sáng mới về nhưng lời đến họng lại không thể nào thốt ra được.
“ Ừm, chú ý an toàn. Đến nơi thì gọi cho tôi.” Vương Sở Hàn kéo vali lên đưa
cho cô.
Loa thông báo vang lên, đã đến giờ Nhiếp Hân Như phải lên máy bay. Cô kéo theo vali quay người rời đi, vẫn ngoái lại nhìn anh một cái. Vương Sở Hàn đứng nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, không hiểu trong lòng lại cảm thấy mất mát vô cùng, không tự chủ được mà gọi tên cô.
“ Hân Như..
"
Cô lập tức dừng lại, quay đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy chờ đợi. Thậm chí đến bản thân cô cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì.
“ Chú ý an toàn.”
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu với anh. Bóng dáng cô dần khuất trong hàng người. Hàng mi Vương Sở Hàn rủ xuống, giọng anh lí nhí.
‘Tôi yêu em.”
Đúng như dự tính, hôm sau, việc Hàn Dũng qua đời đã được thông cáo đi khắp nơi. Vương Thiên Ngụy nghe tin cũng lập tức cùng vợ từ Nam Thành bay về Nam Hải tham dự tang lễ, đến Vương Thiên Chính nghe được tin này cả người như chết lặng, ông nhốt mình trong phòng suốt từ lúc Vương Sở Minh báo tin với ông.
Tang lễ diễn ra hai ngày, vì Hàn Dũng là người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-minh-em/3644605/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.