Vương Sở Hàn sau khi kết thúc việc ở công ty anh liền quay trở về nhà, mới bước vào cửa nhà tiếng tivi cùng với tiếng cười của một người con gái đã thu hút sự chú ý của anh. Anh chậm rãi tiến đến trước cửa phòng khách, mở cửa nhìn cảnh trước mắt mặt anh không khỏi sa sầm.
“ Nhiếp Hân Như.”
Giọng nói trầm lắng, mang âm sắc đầy giận dữ khiến người nghe không khỏi hoảng sợ. Nhiếp Hân Như tắt nụ cười, cô vội vàng giấu quả dưa hấu cùng cốc trà sữa ra sau lưng nhưng giấu thế nào đi nữa thì tất cả đều đã được thu vào cặp mắt sắc lạnh của Vương Sở Hàn.
“ Sở…..Sở……Sở Hàn, anh về từ khi nào vậy?” Cô đầy sợ sệt, cố gắng gượng cười đối diện với anh.
Vương Sở Hàn cởi chiếc áo vest ném sang một bên, tay nới lỏng caravat.
“ Em đứng lên, đứng qua đây.”
“ Em…..em…..em…….” Hân Như bắt đầu chột dạ, cô vòng tay ra sau có ý định cầm theo quả dưa cùng cốc trà sữa nhưng bị lời nói của anh cản lại.
“ Tôi bảo em đi qua, không bảo em cầm theo đồ. Đứng lên, qua đây.” Anh đút tay trong túi quần, khuôn mặt không kiên nhẫn.
Nhiếp Hân Như nghe vậy đành cam chịu để đồ lại và đi đến chỗ chồng mình đang đứng. Anh lướt qua người cô, nhìn vào vị trí cô ngồi, Vương Sở Hàn nhíu mày, quay lại nhìn Nhiếp Hân Như khiến cô cúi gằm mặt, không dám trực tiếp đối diện. Anh cầm quả dưa ướp lạnh cùng cốc trà sữa đặt lên bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-minh-em/3586745/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.