“ Là thằng khốn nào làm? Thằng khốn nào? Biết tao là ai không?” Tên đó đứng dậy, vừa xoa cái mông đau đớn của mình vừa hét lớn.
“ Trương Khâm.” Một giọng nói lạnh như băng, ánh mắt Vương Sở Minh nhìn người đang ông tên Triệu Khâm đó.
Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Minh Nguyệt vẫn đang hoảng sợ, mắt cô đỏ hoe như sắp khóc đến nơi. Anh nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng cô, vỗ về an ủi. Tên kia nghe thấy giọng nói rồi nhìn thấy mặt của Vương Sở Minh chút nữa thì đứng không vững, ông ta khom người, giọng lắp ba lắp bắp.
“ Vương…..Vương……Vương…..Phó chủ tịch Vương.”
Ông ta nhìn thấy tay của Vương Sở Minh đang đặt trên eo nhỏ của Tần Minh Nguyệt liền tối đen mặt mũi. Xem ra, ông ta động nhầm người rồi.
“ Phó…..Phó chủ tịch, tôi không biết cô ấy là người của anh. Mong anh tha lỗi.”
Vừa nói ông ta vừa quỳ rạp xuống đất trước những ánh mắt kinh ngạc của người trong phòng. Những người trong phòng đều là những người trong giới làm ăn, những người có tiếng tại Nam Hải. Bọn họ cũng ít nhất cũng đã từng nghe qua cái tên Vương Sở Minh này, cũng đã nghe qua độ tàn ác của chủ nhân cái tên này.
“ Nếu tôi không tha thì làm sao?” Anh nhìn sang Tần Minh Nguyệt vẫn chưa hết hoàn hồn mà đáy mắt hiện lên ý giết người.
“ Phó chủ tịch, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Xin anh tha cho tôi.” Trương Khâm vừa nói vừa dập đầu, mồ hôi không ngừng chảy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-minh-em/3586734/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.