(Phòng thẩm vấn lúc 1 giờ sáng) "Lúc đầu tôi vẫn nghĩ đây là một trò đùa, một người bạn đã giới thiệu cho tôi biết ông Tiêu – một người chưa bao giờ đùa giỡn, bạn tôi cũng không biết ông Tiêu muốn làm gì, lăn lộn nhiều năm như vậy, chuyện quái quỷ gì cũng thấy rất nhiều, nhưng thật sự chưa từng gặp chuyện như vậy. . ." "Đúng, sau khi chúng tôi gặp nhau ông ta nói rất nhiều lần, thật sự là như vậy, chính là muốn tôi giết ông ta, trong lòng tôi cũng nghi ngờ, tôi sợ ông ta chỉ nói thế thôi. Không dám gạt các người, việc đánh cược với pháp luật thật sự tôi rất sợ." "Kế hoạch lúc đầu là thực hiện một vụ tai nạn xe, nhưng muốn có tai nạn xe cộ thì trước hết cần có xe, để lại rất nhiều manh mối, tôi nói không được, hiện tại camera giám sát nhiều như vậy, cơ bản không thể thực hiện được, nếu tôi bị bắt thì phải làm sao, hơn nữa làm sao tôi có thể bảo đảm chỉ làm một lần là đâm chết ông ta được, nếu đâm không chết còn phải làm lại, thật quá tàn nhẫn. Tôi là người tâm địa lương thiện, tôi không làm được việc này." "Ông ta cũng không suy nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn, chúng tôi thật sự bế tắc, sau đó ông ta nói, ông ta về quê du lịch, tôi đi theo chém chết ông ta, ta cũng không muốn, phải xử lý con dao như thế nào đây, hơn nữa bây giờ đã không giống trước đây nữa, gọi điện thoại là cảnh sát lập tức tới ngay, người trong thôn nhìn thấy ông ta chảy máu còn không báo cảnh sát à? Vả lại một người sống sờ sờ bị dao chém, không thể chỉ chém một dao là chết, không phải chỉ chặt một cái là mất đầu như trong phim, cướp bóc bình thường cũng phải chém rất nhiều dao, tôi nói với ông ta chắc chắn sẽ rất đau, sau đó ông ta không chết thì làm sao bây giờ? Ông ta muốn báo cảnh sát bắt tôi thì phải làm sao? Ông ta cũng lo lắng việc đó, sợ đau." "Sau đó ông ta nói với tôi, để tôi đi Nam Phi với ông ta, Nam Phi có rất nhiều súng ống, ông ta có thể kiếm được một cách dễ dàng, buổi tối ông ta đi ra ngoài, tôi bắn chết ông ta từ phía sau, chẳng có chuyện gì, cơ bản sẽ không có cảnh sát nào quan tâm. Hơn nữa còn nhanh chóng, không đau đớn, còn nói sẽ dẫn tôi đi luyện bắn bia, để đến lúc đó tôi có thể bắn chính xác, sắp xếp rất cẩn thận, nhưng lại không chịu đưa tiền trước, nói là sợ tôi cầm tiền chạy trốn." "Trong lòng tôi rất do dự, không biết nên đi hay không, tôi lại không biết nói tiếng Anh, đi như vậy rồi trở về như thế nào? Ông ta nói không sao cả, thậm chí vé máy bay khứ hồi cũng mua cho tôi, đến đó sẽ trả thù lao, ngược lại tôi vẫn cảm thấy việc này rất kỳ quái, tôi sợ ông ta gạt tôi, ông ta cũng rất đề phòng tôi, đó là không chịu trả tiền trước cho tôi, chúng tôi cứ đề phòng nhau như thế cũng rất vô vị. Ngày đó tôi nói với ông ta, tôi nói tôi có thể đi Nam Phi với ông ta, nhưng tôi sẽ không đi máy bay trở về, hôm đó chúng tôi cùng nhau đi đến sân bay, làm gì cũng cùng lúc, sau khi xuống máy bay ông ta lập tức trả tiền cho tôi, sau đó vé máy bay khứ hồi sẽ do ông ta giữ, đến lúc tôi giết ông ta thì ông ta vẫn giữ vé máy bay khứ hồi." "Ông ta nói có thể, còn nói làm như vậy mọi người đều yên tâm, bởi vì tôi không biết tiếng Anh, lúc xuống máy bay ông ta cũng không sợ tôi chạy mất, ông ta chủ động nói hôm đó sẽ cùng tôi đi tàu điện ngầm, để tôi theo ông ta, giải quyết vấn đề nghi ngờ cuối cùng, tôi nói OK, sau đó tôi làm theo, trời vừa sáng tôi chờ ở ga tàu điện ngầm, rồi đi cùng chuyến xe với họ, sau đó vào lúc đổi tuyến tôi ở phía sau bọn họ, lúc đó xe vẫn chưa đến, cũng rất lo lắng, người lại càng ngày càng nhiều, ddlqd suýt chút nữa tôi đã cãi nhau với một bà già. . ." "Sau đó nghe nói có người ngã xuống và rất ầm ĩ, tình cảnh đặc biệt hỗn loạn, tôi không tìm thấy ông Tiêu, một lát sau tôi nhìn thấy vợ ông Tiêu đang khóc lóc, ta mới biết người ngã xuống là ông Tiêu, trong lòng tôi ớn lạnh, cảm thấy việc này không thể giải thích được, không thể ngừng suy nghĩ, anh nói xem sao ông Tiêu có thể đi như thế, thậm chí ông ấy đã an bài xong hậu sự, không phải như vậy thì tìm tôi làm gì, ông ấy tuyệt đối không thể nào tự mình nhảy xuống được, tất cả những người đứng xung quanh ông ấy đều là người nhà. . . Anh nói xem. . . Trái tim của người này sao lại đáng sợ như thế?" "Hừm, đúng, đây là tôi, tôi ở ngay đây, anh xem tôi đội nón, còn đem theo ba lô." "Đúng, lúc này tôi đang ở tuyến số một của nhà ga. . ." # "Đã xác minh, đúng là hắn, từ sáng sớm cùng ngày hắn bắt đầu ra khỏi nhà đem theo cái ba lô kia." Sáng sớm, nhiệt độ thấp, sắc mặt của mọi người trong văn phòng cũng không quá tốt, Kỳ Niên Ngọc nói cẩn thận từng li từng tí, "Lúc xảy ra chuyện, hắn đứng một mình ở cửa phụ của toa xe bên cạnh, đúng là không có cách nào tiếp cận Tiêu Ân Hoa, vì vậy chỉ có thể nói Tiêu Ân Hoa có sắp xếp lừa tiền bảo hiểm, nhưng cụ thể vẫn còn chưa kịp triển khai —— vé máy bay và thị thực đã được kiểm tra, đúng là Tiêu Ân Hoa đặt vé qua internet, thanh toán qua internet, chuỗi chứng cứ không có vấn đề. Vé máy bay đoán chừng đã bị hỏng, nhưng trong ba lô của Tiêu Ân Hoa đúng là có xếp vào mấy vạn Đô la Mỹ, nhưng việc này trước đây chúng ta không nghĩ tới, dù sao ông ta cũng ra nước ngoài làm ăn, trên người có tiền mặt là rất bình thường." "Bác sĩ Lưu, cô thấy thế nào?" "Theo logic, biểu hiện của người này không có điểm gì nghi ngờ, điều này cũng đã giải thích một trong những nghi ngờ của tôi." Lưu Hà nói, "Nếu là chủ mưu lừa bảo hiểm, để chắc chắn chết, Tiêu Ân Hoa không nên chọn toa xe này, đây là toa giữa của tàu, nếu như vận may tốt một chút, hoặc có thể nói là xui hơn một chút, rất có thể ông ta sẽ không chết —— tuy ông ta có rất nhiều điểm nghi ngờ, cũng có động cơ lừa bảo hiểm, nhưng việc lựa chọn địa điểm lại rất mâu thuẫn. Ngược lại ông ta trao đổi với những tên côn đồ rất phù hợp với tâm lý của Tiêu Ân Hoa, ông ta không muốn mạo hiểm, cũng không không muốn quá đau đớn, là một người tự tay sắp xếp cái chết cho chính mình mà nói, mong muốn này hợp tình hợp lý, mà nhiều chi tiết nhỏ phong phú như vậy cũng không phải những tên côn đồ có thể làm ra. Cục trưởng Trương, chắc ông cũng có cảm giác giác, lời khai của tên này không có điểm khả nghi." "Đúng, chính xác, cô nói rất có lý, với tiền đề là ông ta đã lên kế hoạch khác, điểm đáng ngờ của toa xe có thể bị loại bỏ hoàn toàn việc tự sát —— chỉ có thế nói là xoay chuyển tình thế, bây giờ vụ án lại phải quay về điểm bắt đầu." Cục trưởng Trương xoa mặt, "Mà cũng không phải, ít nhất bây giờ chúng ta cũng đã điều tra kỹ một số nghi phạm, thậm chí tinh thần phấn chấn, trở lại xem hiện trường rồi tính tiếp —— " diendan le quydon Ông dùng bút đỏ khoanh tròn lên ảnh chụp màn hình, "Tiêu Ân Hoa, Lữ Bình, Tiêu Lương Tài tìm sát thủ, đều có thể đưa ra chứng cứ vắng mặt, vì vậy ngược lại vụ án rất đơn giản, hung thủ giết chết Tiêu Ân Hoa, phải là một trong những người còn lại này, Tiêu Kiến Ba, Lữ Bình, Tiêu Lương Tài, Phương Lập, bạn gái của Phương Lập là Lương Đình, còn có người này, nhân chứng số ba, số năm, cũng đều có khả năng đẩy ngã Tiêu Ân Hoa, nhưng tỷ lệ nhỏ hơn." "Vừa lúc nhắc đến, tất cả nhân chứng đã được thẩm vấn, nhưng không có nhiều manh mối có giá trị, người nhà họ Tiêu đứng đầu, mà lúc đó sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn về nơi phát sinh cãi vã ở phía sau, vì vậy, các điều kiện hiện tại vẫn không thay đổi, vẫn nên tập trung vào nghi ngờ Lữ Bình và Tiêu Lương Tài đầu tiên —— Bác sĩ Lưu, cô xem —— " Lưu Hà hơi do dự: Vụ án này, tổ chuyên án chịu áp lực rất lớn từ khắp nơi, từ cương vị của Cục trưởng Trương có thể nhìn ra muốn mau chóng kết án, đó là yêu cầu đầu tiên của tổ chuyên án, và do đó, cô không chắc liệu lời nói của mình có phản tác dụng hay không. "Lữ Bình và Tiêu Lương Tài ở lần thẩm vẫn thứ hai đều nói thật." Cô nói, "Việc này tôi có thể khẳng định, cục trưởng Trương, đương nhiên, ông hi vọng tôi đi nói chuyện trực tiếp với bọn họ, tôi sẽ không phản đối, tôi đến đây chính là được yêu cầu làm việc này, nhưng tôi cũng phải nói trước với ông: Để vượt qua sự phòng thủ của nghi phạm, người thẩm vấn phải đưa ra một số bằng chứng, tôi cũng không ngoại lệ, mà ở lần thẩm vấn sau, cũng có khả năng rất lớn sẽ có một kẻ tình nghi sẽ nhận tội —— " "Cô nói là ——" Cục trưởng Trương sợ hãi thay đổi sắc mặt. "Lữ Bình cũng không ngốc, chồng bà ta quanh năm ở bên ngoài bận bịu chuyện làm ăn, việc nhà đều dựa vào bà ta quản lý, con trai bà ta là hạng người gì, trong lòng người làm mẹ như bà ta rõ ràng nhất." Lưu Hà nói, "Chứng cứ đưa ra quá ít, đối với bà ta có gì phải kinh sợ, đưa ra quá nhiều, bà ta cũng sẽ tìm cách đưa ra lý lẽ của riêng mình. Hãy chú ý đến động cơ mà Lữ Bình giải thích trong lúc phỏng vấn, nguyên nhân bà ta muốn ra tay giết chồng là do bên cho vay nặng lãi đe dọa con trai bà ta." Văn phòng đột nhiên chìm vào yên lặng, bầu không khí ngưng tụ hoàn toàn, Lưu Hà nhìn bốn phía, trên mặt mọi người hiện lên rất nhiều cảm xúc: Đây quả thật là một sự cám dỗ, một lối thoát an toàn, Lữ Bình nổi lên ý định mưu sát, lại có thêm khẩu cung, bằng chứng trong vụ án này đã rất đầy đủ, ít nhất đã có lời giải thích với cấp trên và cấp dưới, khả năng lật ngược vụ án trong tương laii cực kỳ thấp. . . Hơn nữa, ai mới đúng là hung thủ? Không phải Lữ Bình thì chính là Tiêu Lương Tài, đều có tỷ lệ đến 50% —— "Tự nhiên ngây người ra làm gì!" Cục trưởng Trương rất nhanh phục hồi tinh thần, hét lớn với bọn nhóc cấp dưới, "Công việc đã làm xong chưa? Chưa làm xong thì tiếp tục làm đi, thẩm vấn tất cả chứng nhân một lần nữa, tìm kiếm chút manh mối. . . Động tác đẩy một người lớn như vậy, lẽ nào không ai có một chút ấn tượng? Bữa ăn khuya hôm qua của tôi là để làm gì chứ? Đi đi đi, đi làm việc, thời hạn phá án còn không tới 48 giờ!" Một đám người lại náo loạn cả lên,d.đ.l.q.đ Cục trưởng Trương lấy ra một điếu thuốc, mời Lưu Hà một điếu, Lưu Hà lắc lắc tay, ông ném cho Liên Cảnh Vân một điếu, đốt thuốc và hút vài hơi, cười cười, "Bác sĩ Lưu, cô không tử tế chút nào, đang thử thách tôi đấy à?" "Tôi mà lén lút nói với ông mới là thử thách ông." Lưu Hà cũng nở nụ cười. "Phải không?" Cục trưởng Trương lắc lắc tro tàn thuốc, "Thật ra thì không cần thiết, có thể nói điều tra không dễ —— Như cô nói vụ án này rất khó, không có vật chứng, nghi phạm thì không dễ thẩm vấn, lời khai của nhân chứng. . . Chúng ta lén nói thôi, tôi thấy không lạc quan, lời khai của nhân chứng rất khó tin." "Cục trưởng Trương thật sự cao kiến" Lưu Hà chân thành nói, không phải chỉ khâm phục cách thức tra hỏi của Cục trưởng Trương, mà là khâm phục ông có thể giữ bình tĩnh và kiên trì khi gặp tình huống cấp bách như thế này, "Sự việc có tính ảnh hưởng lớn như thế này, tâm trạng của nhân chứng rất dễ kích động, rất dễ dàng nhầm lẫn những phỏng đoán và nghĩ những phỏng đoán đó là trải nghiệm thực tế, trỏng hoàn cảnh đặc biệt này, trí nhớ của con người là không đáng tin nhất." "Nếu không thể thẩm vấn Lữ Bình, vậy thì thẩm vấn Tiêu Lương Tài xem sao." Liên Cảnh Vân nói, anh ta cũng bị ảnh hưởng bởi vụ án không thuận lợi, vẫn còn đang tìm kiếm lối thoát, "Hai người đó có một người vẫn luôn nói dối, tôi đồng ý là Lữ Bình nói thật, nhưng Tiêu Lương Tài thì sao? Hắn thờ ơ, tự kỷ, sống nội tâm. . . Nhận định của chúng ta với hắn rất có thể xuất hiện sai lầm. Hơn nữa có thể khẳng định hắn tuyệt đối sẽ không vì che giấu cho mẹ mà nhận tội về mình." Lúc này Cục trưởng Trương không tranh cãi với Liên Cảnh Vân, "Bác sĩ Lưu, cô thấy thế nào?" Sai lầm sao? Lưu Hà không phản bác, chỉ cười cười. "Vẫn nên để cho tôi nói chuyện với Lữ Bình trước đã."diendanlqđ Câu nói này, thành công để hai người đàn ông lộ ra vẻ kinh ngạc, đúng lúc này điện thoại di động của cô reo lên. *Phương Lập?*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]