"Cái gì mà tình nghi lừa tiền bảo hiểm! Anh tôi lừa tiền bảo hiểm như thế nào?"
"Ý của anh là anh em tôi tự mình nhảy xuống, chỉ vì lừa chút tiền bảo hiểm đánh rắm đó thôi sao?"
"Hả? Một ngàn hai trăm vạn..."
Vài phút sau…
"Đm, cẩu công ty! Táng tận lương tâm! Lúc bán bảo hiểm thì nói rất hay, bây giờ phải bồi thường tiền thì bắt đầu từ chối, không phải chỉ có bốn trăm vạn thôi sao? d+đ~l>
[email protected]đ Quản lý của các nguời đâu bảo anh ta đến gặp tôi ngay!"
"Ông Tiêu, chuyện này cảnh sát vẫn còn đang điều tra, quy trình kỹ thuật bình thường cũng cần một chút thời gian..."
"Tôi mặc kệ có bao nhiêu thời gian, gọi quản lý các người ra đây gặp tôi! Có còn vương pháp nữa không, bây giờ tôi sẽ gọi điện ngay cho phóng viên, tôi nói cho cậu biết, công ty của các cậu xong rồi, tôi nói cho cậu biết ------"
Liên Cảnh Vân tắt loa phát thanh, trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, anh chỉ vào kính một chiều nối liền ở phòng thẩm vấn, "Tiêu Kiến Hoa là em họ của Tiêu Ân Hoa, bạn làm ăn lâu dài của Tiểu Ân Hoa, đồng thời cũng là chủ nợ duy nhất của Tiêu Ân Hoa, ông ta nhập vai cũng nhanh lắm-----"
[Lã Bình, Vợ của Tiêu Ân Hoa]
"Không ngờ có chuyện như vậy xảy ra, thật sự là không ngờ..."
"Bây giờ tôi không biết nói gì cho phải..."
"Chuyện mua bảo hiểm, tôi biết, chuyện lão Tiêu buôn bán, thường xuyên phải đi Nam Phi, ông ấy muốn có sự bảo đảm, hơn nữa bảo hiểm kia có thể trả phí bảo hiểm, nên ông ấy đã mua. Thật ra, hôm qua ông ấy phải đi máy bay, vé cũng đã mua xong rồi, chúng tôi sợ kẹt xe nên mới đi tàu điện ngầm ra sân bay, tôi không ngờ, thật không ngờ, sớm biết như vậy chúng tôi lái xe đi thì đã không xảy ra chuyện này..."
"Năm nay cứ như gặp quỷ vậy, từ đầu năm đến giờ, không có một việc nào thuận lợi, tôi đã chết lặng rồi, thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, đầu tiên là làm ăn buôn bán, sau đó thua lỗ, lại đi vay, bây giờ lại đến chuyện này...như là một giấc mộng..."
"...Hả, lừa bảo hiểm?"
"Tôi không biết, còn có thể lừa được bảo hiểm sao? Tôi cũng không muốn giải thích việc này," Tiếng khóc nức nở, "Người đã không còn, còn cần tiền để làm gì nữa..."
"Lã Bình, vợ trước của Tiêu Ân Hoa, nửa năm trước hai người đã ly hôn, Lã Bình đã lấy một căn nhà và số tiền 55 vạn. Chắc là do nhà họ Tiêu đề phòng công ty phá sản nên đồng ý. Tiêu Ân Hoa ly hôn với bà ấy nhưng không chia nhà" Liên Cảnh Vân chỉ vào người phụ nữ trung niên đang ngồi trong một phòng điều tra khác. "Bên ngoài hai người vẫn lấy danh nghĩa vợ chồng để sống chung, khi sự việc xảy ra, Tiêu Ân Hoa, Lã Bình, Tiêu Kiến Ba, còn có Tiêu Lương Tài, Phương Lập, bạn gái của Phương Lập - Lương Đình, năm người cùng đi với nhau. Xuất phát từ thôn Cộng Phú Tân đi về phía sân bay Phố Đông. Bởi vì đường khá xa, giờ cao điểm kẹt xe vào buổi sáng kéo dài, cho nên họ chọn đi xe điện ngầm, lúc thay xe thì xảy ra sự cố. Sau khi chuyện xảy ra đến bây giờ, cảm xúc của Lã Bình và Tiêu Lương Tài tương đối bình tĩnh, Tiêu Kiến Ba là kích động nhất, vẫn luôn tìm cách liên lạc với bên tàu điện ngầm kia, muốn đòi bồi thường. Lương Đình còn đang nằm viện, sau khi tai nạn thương tâm xảy ra, cô ấy ngất xỉu tại chỗ, lại bị va chạm, không nguy hiểm tới tính mạng nhưng tâm trạng thì rất kích động vô cùng, bây giờ vẫn chưa xuất viện."
[Tiêu Lương Tài, Con của Tiêu Ân Hoa]
"Tôi không biết. . . Bảo hiểm bao nhiêu tiền?"
"Tôi không biết, ba mẹ tôi ly hôn sao?"
"Cái này biết, việc làm ăn trong nhà hình như có chút vấn đề."
"Không có suy nghĩ gì, cứ như vậy thôi, như thế là xong"
"Không đi học nữa. . . Cũng không còn việc làm, cứ lăn lộn thôi"
"Sau đó. . . Chơi game, đánh bóng bàn… cứ lăn lộn thôi"
Nói cho cùng thì khu phá án của cảnh sát thành phố cũng rất xa hoa, cả ba phòng thẩm vấn cùng lúc tiến hành điều tra, thông qua kính một chiều cùng lúc ghi hình, cùng lúc hiện ra ở trước mặt Lưu Hà, cô đi chậm dọc hành lang quan sát, cẩn thận xem xét nét mặt của ba người nhà họ Tiêu, vẻ mặt Tiêu Kiến Ba đang tức giận dường như có điều suy nghĩ, ánh mắt Lữ Bình đờ đẫn, vẻ mặt Tiêu Lương Tài chết lặng, đồng thời rơi vào mắt cô, Thanh Xuân Đậu yên lặng nhìn cô với vẻ mặt mong đợi, lực chú ý của Liên Cảnh Vân cũng đã ở trên người nhà bọn họ, cục trưởng Trương ngồi bên bàn làm việc, vừa hút thuốc vừa nắm toàn bộ tình hình, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người Liên Cảnh Vân một lúc.
"Thế nào, bác sĩ Lưu, có phát hiện gì không?" Ông hút xong một điếu thuốc, dập tắt đầu thuốc lá, phá vỡ sự im lặng tạm thời bên trong phòng. "Cô chính là đại cứu tinh của chúng tôi, bây giờ chúng tôi đang rất hoang mang lo sợ, chỉ biết chờ cô đến điểm hóa thôi"
"Cục trưởng Trương nói đùa, thật ra trong lòng ông đã có đáp án rồi đúng không?" Lưu Hà nhìn ông một cái.
Cục trưởng Trương cười ha hả, "Đây cũng là do cô quan sát ra sao?"
Lưu Hà cười, "Việc quan sát chi tiết nét mặt như vậy cũng chỉ là một phần của môn học hình trinh, ông là lão hình trinh thì đương nhiên đã biết trước mọi việc, lại còn nói điểm hóa gì chứ?"
Thanh Xuân Đậu vừa nghe nói thì bùng nổ, "Huhu, còn có ngành học cao siêu như vậy sao? Ôi! Thầy Trương không có suy nghĩ cho chúng tôi học cái này sao, đồ long tuyệt kỹ như vậy mà người lại không dạy".
"Cái này không phải đều đã có ghi rõ trong tài liệu giảng dạy hay sao? Chú ý quan sát nét mặt kẻ tình nghi" cục trưởng Trương tức giận, "Tỉ mỉ cẩn thận, khéo léo quan sát, chỉ đơn giản như vậy"
"Hả???" Thanh Xuân Đậu vỗ trán. "Sao tôi lại không nhìn ra vậy?"
"Quan sát nhiều hơn, cậu cũng sẽ có cảm giác" Cục trưởng Trương không vui nhìn Thanh Xuân Đậu, ông khiêu khích liếc mắt nhìn Liên Cảnh Vân, "Thế nào, ngay cả bản lĩnh này cũng quên sạch rồi sao?"
"Sao có thể quên được? Phải dựa vào cái này kiếm cơm mà" Liên Cảnh Vân cười cười, "Tôi xin bêu xấu trước vậy. Tiêu Kiến Ba không có vấn đề, Lữ Bình chắc cũng không có vấn đề, có khả năng Tiêu Lương Tài có chút vấn đề, đây là cái nhìn của tôi"
Ánh mắt Cục trưởng Trương sáng lên, mỉm cười tán thưởng, nhìn Liên Cảnh Vân mặc âu phục trước mặt tiêu tan sự mất mác, "Bác sĩ Lưu, cô thấy thế nào?"
"Xem ra Cục trưởng Trương đã tán thành ý kiến của Cảnh Vân rồi?" Lưu Hà nói, cục trưởng Trương ngầm thừa nhận. "Tôi tán thành phán đoán Tiêu Kiến Ba không có vấn đề, Tiêu Lương Tài cũng đúng thật có chút vấn đề"
"Nói như vậy cô cho rằng Lữ Bình có vấn đề?" Vẻ mặt cục trưởng Trương khẽ động, đi tới trước kính một chiều xem xét tỉ mỉ, "Không đúng, vẻ đau khổ của Lữ Bình rất chân thật, đương nhiên, cô có thể nói bà ta có một chút thả lỏng, dù sao áp lực tài chính năm nay của nhà họ Tiêu rất lớn, nhưng tình cảm của bà ta đối với Tiêu Ân Hoa vẫn còn rất sâu đậm -- ít nhất sâu đậm hơn so với Tiêu Lương Tài"
Lưu Hà muốn nói, nhưng điện thoại di động của cô rung một cái, "Hỏi xem ai là người đưa ra ý kiến đi tàu điện ngầm đến sân bay, thật ngại quá, Cục trưởng Trương, bạn của tôi tới rồi, tôi đi ra ngoài đón anh ấy, làm phiền ông bảo tổ kỹ thuật bên kia chuẩn bị sẵn sàng".
"Oh, đi đi." Cục trưởng Trương vẫn còn đang đắm chìm trong vấn đề của Lữ Bình, trả lời chậm nửa nhịp. Liên Cảnh Vân phất tay với Thanh Xuân Đậu một cái, bước nhanh vượt qua Lưu Hà, "Tôi đi cùng với cô, thuận tiện không?"
Nói thật, không quá thuận tiện, Lưu Hà cũng không xác định được việc dẫn một người đàn ông xa lạ đến giới thiệu cho Thẩm Khâm biết sẽ gây ra hậu quả gì, trên thực tế, thậm chí việc Thẩm Khâm có thành kiến với Liên Cảnh Vân không liên quan với nhau, đơn giản là so với với việc “Thẩm Khâm đến thăm đồn cảnh sát” thì không quan trọng bằng.
"Ngược lại một lúc nữa cũng phải cần gặp mặt" Cô chỉ có thể nói như vậy, "Cố hết sức không nhìn thẳng anh ta, không được biểu hiện ra có hứng thú với anh ta. . . Anh đối xử với anh ta giống như là đối xử với động vật nhỏ là được."
Điện thoại di động của cô lại rung một cái, *Ai là động vật nhỏ? [Biểu tượng Pikachu nổi giận]*
*Anh lại vừa lái xe vừa gửi tin nhắn!* Lưu Hà thông thạo trả lời, Liên Cảnh Vân ở bên cạnh liếc xem, không khỏi lắc đầu bật cười, "Anh Thẩm này. . ."
Thẩm Khâm không trả lời lại, giữa trời chiều, một chiếc Mercedes-Benz từ đường lớn quẹo vào, đến chỗ gác cổng thì dừng lại, tài xế ngồi yên trong xe, vẫn không nhúc nhích, Lưu Hà khẽ lắc đầu – Bây giờ Thẩm Khâm vẫn chưa thể tùy tiện tiếp xúc với xã hội, hiện tại anh đang cực kỳ căng thẳng khi anh không thể nói chuyện.
Liên Cảnh Vân cầm bộ đàm lên nói vài câu, cọc nâng lên, xe ô tô chậm rãi đi vào chỗ đậu xe, Lưu Hà nháy mắt với Liên Cảnh Vân, tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng nói, "Anh Thẩm?"
Tài xế không nhúc nhích, giọng nói Lưu Hà càng nhẹ nhàng, rõ ràng tiếng hít thở của Liên Cảnh Vân nhẹ hơn, bầu không khí toàn bộ bãi đậu xe dần dần trở nên dè dặt, "Thẩm Khâm?"
Ghế trước vô lăng vẫn không có chút động tĩnh nào, cửa sau lại lạch cạch một tiếng rồi mở ra, Thẩm Khâm đang cầm một máy vi tính, thoải mái chui ra từ trong xe, giọng điện tử lần thứ hai vang lên, "Hi, chào buổi chiều!"
Chân Lưu Hà cảm thấy trống rỗng, Liên Cảnh Vân ở sau lưng cô liên tục ho khan, một tay Thẩm Khâm cầm máy vi tính nhỏ, một tay đút vào túi, đầu đội mũ trùm kín cả mặt, mắt kính to, khẩu trang, toàn bộ đồ bảo hộ không thiếu một món nào, đứng trong bóng chiều tà nhìn quanh tự hào, làm ra dáng một nhân vật chính, âm thanh máy vi tính hùng hồn mạnh mẽ, "Đợi lâu rồi, đi đi, vào đi thôi, bàn phím của tôi đói lắm rồi!"
"Khoan đã" Lưu Hà nói, cô nghiến răng nói, "Chỗ tài xế ngồi sẽ không phải như tôi nghĩ đó chứ!"
". . . Mẹ nó!" Sau khi đến gần xem qua, cô không kiềm chế được mà văng lời thô tục, "Anh cứ lái xe tới đây như vậy sao?"
Liên Cảnh Vân cũng tò mò bước đến gần, nhưng vẫn cẩn thận tránh Thẩm Khâm như cũ, cho anh đủ không gian, "Ôi mẹ nó, đây là người giả sao? Đây là người giả hả? Vậy sao cậu có thể lái xe qua con đường ngoằn ngoèo kia?"
Thẩm Khâm vẫn yên lặng, Tinh thần hưng phấn của Liên Cảnh Vân đã thu bớt lại, anh ta nhìn Lưu Hà, Lưu Hà thở dài.
"Anh chạy qua con đường ngoằn ngoèo kia như thế nào?"
"Không người điều khiển" Giọng nói điện tử kia lập tức trả lời, "Thế nào, hay ho không? Dòng xe điện tử mới nhất của Mercedes-Benz có chức năng điều khiển từ xa, thật ra đây là nguyên mẫu của tính năng lái xe điều khiển từ xa, chỉ giới hạn tốc độ. Tất nhiên, số lượng camera là không đủ và thiếu phần mềm hỗ trợ. Tuy nhiên, chức năng này cũng có thể được hỗ trợ bởi chip thông minh của mô hình cũ để nâng cấp".
". . . Nhưng việc này hợp pháp không?" Lưu Hà kiên nhẫn giơ tay ôm trán, cắt đứt lời nói của Thẩm Khâm.
Thẩm Khâm và Liên Cảnh Vân cùng lúc trợn mắt nhìn cô, nếu như phiên dịch âm thanh hừ ra từ trong mũi của Thẩm Khâm thành biểu cảm thì cơ bản cũng chẳng khác nào trợn mắt nhìn. Lưu Hà không quan tâm bọn đàn ông yêu thích chơi xe như thế nào, "Vừa rồi anh có nhìn thấy biển hiệu không, anh có biết bây giờ anh đang ở chỗ nào không?" d.đ.l.q.đ
". . . "
"Anh đang mang chứng cứ phạm tội đến cửa cơ quan chấp pháp đó, anh Thẩm" Lưu Hà nói, điện thoại di động của cô rung lên một cái *[Biểu cảm Pikachu đáng thương]*, "Anh có từng nghĩ đến nếu như có một người đi qua bãi đậu xe, nhìn thấy bên trong xe có người, tò mò đến đây xem tình hình không?"
Thẩm Khâm giơ tay, bấm nút một cái, một tiếng ‘Xì’ vang, người giả ngồi ở ghế tài xế lập tức xẹp xuống, nón và quần áo rơi xuống, đứng ở bên ngoài nhìn vào xe, không có chút sơ hở nào.
Liên Cảnh Vân 'ồ' lên một tiếng, vỗ tay ‘bốp bốp’, điện thoại di động của Lưu Hà rung lên: *(^w^)*
. . . Lưu Hà hít một hơi thật sâu, đùa giỡn tôi à!?
"Được rồi được rồi, đi vào đi!" Liên Cảnh Vân ầm ĩ đủ rồi, thức thời xin tha thứ, Lưu Hà ra hiệu với Thẩm Khâm, ba người cùng đi về hướng văn phòng, bầu không khí cũng dần dần ôn hòa. . .
"Búp bê bơm hơi vừa rồi giống y như thật" Sau khi xác nhận Thẩm Khâm đã buông lỏng cảnh giác, cô rảnh rỗi mở miệng, "Bình thường nó dùng để làm gì?"
Liên Cảnh Vân lại bắt đầu ho khan kịch liệt, Thẩm Khâm vấp chân một cái, suýt chút nữa trượt chân, theo bản năng, Lưu Hà nắm lấy bờ vai của anh, giúp anh cầm chắc máy vi tính.
Khoảng cách của hai người quá gần, còn chưa kịp phản ứng, thậm chí Thẩm Khâm còn chưa kịp hoảng sợ, đôi mắt nhìn xuyên qua mắt kính, vừa lúc đối mặt với Lưu Hà – mặc dù đã mang đồ che mũi miệng, nhưng anh lại nóng lòng muốn tranh luận, đã thể hiện sinh động qua đôi mắt.
Lưu Hà không thể nhịn cười được – nụ cười này không giống với bất kỳ nụ cười nào lúc làm nghề của cô, đây là một nụ cười cực kỳ xa lạ, thậm chí trong trí nhớ của cô cũng không tìm được một nụ cười nào như vậy để so sánh, vui vẻ sinh ra từ trong lòng của cô dâng lên, cô cũng quên mất lo lắng Thẩm Khâm có thể chịu đựng tiếp xúc gần như vậy hay không, ngoài ra còn có tiếng cười giống như chế giễu – thật sự cô không nhịn được cười, bật cười thành tiếng.
Hai mắt Thẩm Khâm trừng lớn hơn nữa, sau đó, bả vai đang căng thẳng của anh cũng từ từ thả lỏng xuống, lông mày cũng không còn cau lại, ánh mắt của anh từ mở trừng trừng biến thành híp lại, biến thành hai vầng trăng khuyết, mặc dù có đeo dụng cụ che mũi miệng, nhưng vẫn là có thể dễ dàng nhìn ra, anh cũng cười.
Liên Cảnh Vân nhìn thấy cảnh này, không khỏi suy nghĩ. Diendanlequydon.
#
Mặc dù cục cảnh sát thành phố là nơi phá án trọng điểm, nhưng lại không có ai tiếp đón ở cửa văn phòng, đương nhiên cũng không có những câu như 'Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, lần này làm phiền anh rồi', trước đó Lưu Hà đã căn dặn, tổ kỹ thuật đã chuẩn bị sẵn sàng giúp Thẩm Khâm từ sớm, trong phòng làm việc đã mờ tối, chỉ có một chiếc đèn bàn và vài cái máy vi tính phát ra ánh sáng nhẹ, Thanh Xuân Đậu và một cảnh sát chủ chốt của tổ kỹ thuật đang chờ cách đó không xa, coi như làm chứng: Vụ án này rất là quan trọng, Liên Cảnh Vân đang cố gắng điều tra các lý lịch đã bị bỏ qua, Cục trưởng Trương đặc biệt đứng ra mời Thẩm Khâm với thân phận chuyên gia đến đây làm cố vấn phá án, đương nhiên anh có thể sử dụng mạng nội bộ cho máy vi tính, chỉ là, yêu cầu của anh quá đặc thù, trong cục cũng sợ bị tình nghi, có người trông coi nhau cũng tốt.
Không tồi, mặc dù hoàn cảnh xa lạ, nhưng biểu hiện hôm nay của Thẩm Khâm rất tốt, dọc theo đường đi vào khu làm việc, mặc dù có không ít ánh mắt hiếu kỳ, nhưng bước chân của anh vẫn rất ổn định, bây giờ, dường như bóng tối mang đến cho anh cảm giác an toàn hơn, có thể nói anh giống như cá gặp nước, sau đó dùng dây điện cắm vào máy vi tính cá nhân, kéo ghế ra ngồi xuống, ngón tay chuyển động như bay, tiếng đánh máy vang lên như tiếng súng, màn hình giám sát nhấp nháy làm người ta hoa cả mắt.
Sau năm phút, danh tính của nhân chứng đầu tiên hiện ra, Lưu Hà cố gắng lắm mới nhìn ra trình tự làm việc của Thẩm Khâm, phân tích gương mặt, từ màn hình giám sát định vị xác định vị trí ra vào cửa trạm của anh ta từ video giám sát, sau đó lại dựa vào hệ thống giám sát toàn thành phố, theo dõi các con đường theo khung giờ cụ thể, tìm kiếm các khu vực nhỏ hơn. . . Sau đó dựa vào hồ sơ trong kho số liệu do ủy ban cư trú trình lên để xác định tin tức cụ thể, mỗi một bước đều hoàn thành vô cùng nhanh chóng, anh mắt của hai người theo dõi đều trợn lên.
"Anh ta dùng phầm mềm theo dõi tự động sao?" Lưu Hà nghe thấy bọn họ khẽ thảo luận, "Nếu như chúng ta cũng có phầm mềm đó, vậy phải thức đêm để giám sát rồi. . ."
Sau một giờ, đã tìm được toàn bộ tám nhân chứng, sáng sớm Liên Cảnh Vân đã ra ngoài phối hợp liên lạc, một vài nhân chứng đầu tiên đã xác định được thân phận, Thẩm Khâm khép máy vi tính lại gọn gàng, rút dây điện, nhìn hơi ủ rũ, không giống những cracker khác cảm thấy thỏa mãn sau khi hoàn thành công việc, chơi trong một giờ, với anh mà nói giống như vận động thật sự với cường độ cao.
Lưu Hà chân thành nói, "Vất vả rồi, tôi đưa anh ra ngoài?"
Thẩm Khâm vẫn không dám nhìn thẳng vào cô như cũ, nhìn chằm chằm máy vi tính lắc đầu, lúc Thanh Xuân Đậu đứng trước mặt, dường như anh cũng xấu hổ, vẫn là gửi tin nhắn, *Tôi muốn đến phòng họp cùng với mọi người. . . [Biểu cảm Pikachu tội nghiệp]*
[email protected]Thật ra, nếu như động cơ muốn đến xem của anh xuất phát từ việc muốn bảo vệ cô khỏi nguy hiểm, thì Thẩm Khâm không cần thiết phải ân cần như thế, dù sao vụ án này có thể không dính líu đến thế lực ngầm nào cả, Lưu Hà nhịn việc muốn nghiên cứu vẻ mặt xúc động của anh, "Được, anh chờ chút"
Vài phút sau, một góc đèn trong phòng họp bị tắt đi, Thẩm Khâm ôm máy vi tính ngồi ở đó, giống như học sinh tiểu học bị phạt úp mặt vào tường. Tất cả mọi người kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, cố tình không nhìn tới anh.
"Tiếp tục nói về Lữ Bình đi" Đương nhiên cục trưởng Trương không thể thích ứng với bầu không khí xử lý vụ án kỳ lạ này, ông ho một tiếng, "Bác sĩ Lưu, chúng tôi vừa làm một cuộc thẩm vấn quan trọng với bà ta, bây giờ vẫn chưa có gì đột phá, cô có muốn xem video không?"
"Bà ta vẫn luôn khóc à?" Lưu Hà nhìn màn hình theo dõi, ba người ở trong phòng thẩm vấn đều đang ăn cơm: Lữ Bình vừa ăn vừa khóc, Tiêu Lương Tài dửng dưng, Tiêu Kiến Ba rõ ràng tâm sự nặng nề, hộp cơm chỉ ăn vài miếng rồi đẩy qua một bên, đang ôm đầu suy nghĩ.
"Làm thế nào phát hiện ra?" Liên Cảnh Vân hỏi, "Thật sự vẫn luôn khóc, điều tra gây khó dễ cũng không có tác dụng, chủ yếu là không có chứng cứ mang tính chất quyết định. Bà ta khăng khăng nói nhiều lần là năm nay trong nhà có nhiều chuyện không may, hỏi chuyện khác thế nào cũng không nói, nói thật, không phải do cô nói, thật sự tôi không nhìn ra có gì khả nghi."
"Lúc bị điều tra tại phòng thẩm vấn, dường như bà ta luôn vừa rơi nước mắt vừa kể lể để dời đi sự chú ý" Lưu Hà giải thích, "Chiêu này biến thành cái phao cứu sống bà ta, chưa rời khỏi cục cảnh sát, bà ta không dám dừng lại. Đây chính là phản ứng trong tiềm thức của bà ta, bây giờ bà ta đang thôi miên trạng thái của bản thân, tất cả câu trả lời đều rất chân thành, cho dù anh mang máy phát hiện nói dối ra thử cũng chưa chắc phát hiện ra, thật ra người như vậy mới là người nói dối giỏi nhất"
Cô ta tua lại đoạn video giám sát về thời điểm trước khi Thẩm Khâm đến.
". . . Hả, lừa gạt bảo hiểm?" Lữ Bình nói. Lưu Hà từ từ ấn nút, "Chú ý này, nét mặt kinh ngạc giằng co trên dưới hai giây, âm thanh to rõ, đều là nét mặt điển hình của người nói dối, ngoài ra hãy chú ý câu nói tiếp theo của bà ta."
"Tôi không biết, bảo hiểm có thể có lừa gạt sao? Tôi không muốn giải thích việc này. . ." Lữ Bình bắt đầu rơi nước mắt.
"Nếu như bà ta thật sự không biết thế nào lừa gạt tiền bảo hiểm, câu nói đầu tiên của Lữ Bình chắc chắn phải hỏi là 'Lừa gạt như thế nào?', giống như Tiêu Kiến Ba, lúc Tiêu Kiến Ba đối mặt với vấn đề này, câu nói đầu tiên là 'Ý các người là anh em tôi tự mình nhảy xuống, chỉ vì lừa gạt chút tiền bảo hiểm?', đây là vấn đề đầu tiên ông ta suy nghĩ, ông ta muốn xác nhận xem cả hai bên có đang nói cùng một vấn đề không" Lưu Hà giải thích, "Lữ Bình đang giấu điều gì đó, bây giờ còn chưa biết, nhưng tôi biết, giây phút này bà ta đang nói dối, bà ta có vấn đề."
Cục trưởng Trương kinh ngạc nhìn Lưu Hà, giống như lần đầu tiên nhìn thấy rõ gương mặt của cô, một lát sau, ông thở dài, chân thành nói, "Bác sĩ Lưu, cô không gia nhập đội ngũ cảnh sát của chúng tôi ngay bây giờ thật đáng tiếc."
"Tôi đây nói theo cách nhìn, không gánh vác nổi đâu" Lưu Hà cười cười, "Cũng vì vụ án chết người này có những tình huống đặc thù, còn việc tình nghi Tiêu Lương Tài, ông thấy thế nào?"
"The báo cáo của địa phương, Tiêu Lương Tài kẻ nghiện ma túy. Có một khoảng thời gian hắn sử dụng rất nhiều" Cục trưởng Trương thản nhiên nói, "Phải điều tra những người thuộc thành phần bên lề xã hội, vừa rồi mới thẩm vấn anh ta, hình như cũng không có gì đột phá. Bác sĩ Lưu cô lại nhìn ra được từ đâu?"
"Lúc Tiêu Lương Tài trả lời vấn đề thứ nhất là đang nói dối, trả lời vấn đề thứ hai là nói thật, lúc trả lời vấn đề thứ ba lại nói dối, vẻ mặt khác biệt quá rõ ràng, hơn nữa hãy chú ý cách hắn ăn mặc, cả người ăn mặc theo phong cách, hắn tiêu xài cũng không nhỏ đâu, cũng có động cơ tranh giành tiền bạc" Lưu Hà giải thích, "Cục trưởng Trương nói hắn nghiện ma túy. Hút chích thành thói quen, vậy thì đúng rồi, vẻ mặt của hắn thờ ơ khác thường, phản ứng cũng chậm chạp. Kết quả, tôi sẽ giải thích hắn bị ảnh hưởng bởi ma túy, tình cảm phai nhạt, đối với việc cha ruột qua đời lại thiếu đau thương, hắn bị tình nghi hơn so với mẹ hắn. Còn Tiêu Kiến Ba, cách nhìn của tôi và Cục trưởng Trương giống nhau, từ đầu tới cuối đúng là Tiêu Kiến Ba không có nói dối, phản ứng của ông ta rất kịch liệt, vẫn cố gắng liên lạc với phía tàu điện ngầm, đây đều là phản ứng tự nhiên sau khi có sự cố phát sinh, không biết về sự tồn tại của tiền bảo hiểm, tàu điện ngầm là nguồn bồi thường duy nhất, ông ta nhất định phải tranh thủ lấy thêm số tiền này, không chỉ vì anh họ, nói cho cùng cũng là vì lợi ích của chính mình, lấy kinh nghiệm và bằng cấp của ông ta mà nói, làm lớn chuyện là thủ đoạn trực tiếp nhất và hiệu quả nhất. . ."
Cô quan sát Tiêu Kiến Ba một lúc, trên môi hiện lên nụ cười, "Trên thực tế, ngược lại Tiêu Kiến Ba sẽ trở thành một phe giúp đỡ chúng ta. . . Lúc biết đến số tiền bảo hiểm, e rằng ông ta đã nhớ những dấu hiệu bất thường phía sau cú ngã của Tiêu Ân Hoa"
"Bây giờ vấn đề chính vẫn là tập trung tìm chứng cứ" Chân mày cục trưởng Trương nhíu lại, "Tài sản công khai và cá nhân của Tiêu Ân Hoa rất rối loạn, ở công ty và trong nhà cũng không tìm ra được manh mối gì, Thành ủy đã ra lệnh, phá án trong vòng 72 giờ đồng hồ, 24 giờ đồng hồ đã trôi qua, chứng cứ vẫn chưa lấy được, ngược lại tên nhóc Cảnh Vân này nói không sai, vụ án này lời khai rất quan trọng, bác sĩ Lưu, tôi cũng chỉ có thể mời cô ra tay, cô cảm thấy bắt đầu từ người nào là thích hợp nhất?"
"Tôi chỉ có thể nói là sẽ làm hết sức mình" Lưu Hà nói.
Liên Cảnh Vân ngắt lời, "Thầy Trương, chỗ công ty cho vay có cần cho người đi điều tra một chút hay không, có thể chúng ta đã bỏ quên một khả năng, trên thực tế, hợp đồng bảo hiểm tám trăm vạn của Tiêu Ân Hoa là do chủ nợ tự xử lý, bao gồm cả tai nạn ngoài ý muốn này, mục đích của bọn chúng chính là tám trăm vạn tiền bảo hiểm này, đúng lúc có thể giải quyết món nợ của Tiêu Ân Hoa"
" phiên bản đô thị của hả?" Cục trưởng Trương kinh ngạc nhìn Liên Cảnh Vân, vẻ mặt cười cười nói, "Thằng nhóc, cậu suy nghĩ kỹ đi, nếu thật như vậy, thì không phải là gạt tiền bảo hiểm, mà chính xác là mưu sát, vậy cậu còn muốn đi điều tra không?"
"Nếu như ý kiến mua bảo hiểm bắt đầu từ công ty cho vay, mà không phải người mua bảo hiểm tự nguyện, thì việc này vi phạm luật mua bảo hiểm, hợp đồng không có hiệu lực." Liên Cảnh Vân mỉm cười nói. Mặt cục trưởng Trương hậm hực, xoay đầu đi không để ý tới Liên Cảnh Vân, khoát tay với Thanh Xuân Đậu "Đi, Kỳ Niên Ngọc."
Kỳ Niên Ngọc số khổ không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài làm chân chạy vặt, cục trưởng Trương lại nhìn Lưu Hà, "Cô tiếp tục đi."
"À. . ." Lưu Hà ngẩng đầu lên khỏi điện thoại di động, "Cục trưởng Trương, điện thoại di động của Tiêu Ân Hoa đâu? Bạn tôi muốn xem điện thoại di động một chút."
Cục trưởng Trương ngẩng đầu nhìn thoáng qua theo phản xạ tự nhiên, Lưu Hà nhanh chóng tiến lên một cái bước chắn trước mặt Thẩm Khâm, ông ảo não 'Ôi' một tiếng, "Thật ngại quá, thật ngại quá, cái đó, Kỳ Niên Ngọc, điện thoại di động của Tiêu Ân Hoa đâu?"
"Điện thoại di động của ông ta ở khoa pháp y, đã kiểm tra kỹ lưỡng nhưng không lấy được bất kỳ chứng cớ nào, Tiêu Ân Hoa đặt điện thoại di động ở túi áo trong, đã bị nghiền nát hoàn toàn." Một đồng đội khác của Liên Cảnh Vân trả lời.
"Ông ta dùng điện thoại di động hiệu gì anh có thể nhìn ra không?" Lưu Hà nói.
"Á. . . Tôi nhớ là Xiaomi!"
"Mang điện thoại di động của Lữ Bình và Tiêu Lương Tài đến xem sao?"
Điện thoại di động của hai người này được đưa đến tay Lưu Hà rất nhanh, Lưu Hà lại chuyển cho Thẩm Khâm, giống như thái giám đang hầu hạ hoàng đế.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đang cố gắng không nhìn Thẩm Khâm, nhưng sự chú ý vẫn hướng về phía cơ thể của anh đang được màn hình vi tính rọi sáng, cả gian phòng đều vang lên tiếng gõ bàn phím thật nhanh, bầu không khí lại trở nên kỳ quái, Lưu Hà cau mày một cái: Cô đã cố gắng hết sức dùng cơ thể của mình che đi hầu hết ánh mắt nhìn trực tiếp lên người Thẩm Khâm rồi, nhưng bầu không khí căng thẳng như thế này, vẫn khó tránh khỏi như cũ.
*Anh có muốn trở về phòng kỹ thuật hoặc về lại trên xe hay không?* Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Thẩm Khâm.
*Không muốn* Tốc độ gõ bàn phím của Thẩm Khâm vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, lập tức trả lời lại *Tôi phải ở đây*
*Vậy một lát nữa lúc tôi đi nói chuyện với Tiêu Kiến Ba, anh vẫn muốn ngồi ngây ngốc ở chỗ này à?*
*Đương nhiên!!!*
*?* Từ đầu đến cuối Lưu Hà đều cảm thấy ý kiến này không ổn thỏa chút nào, *Có gì khác nhau? Lúc ở tổ kỹ thuật, anh vẫn có thể nghe chúng tôi nói chuyện thông qua điện thoại di động, truyền tin như vậy cũng là một hình thức thôi*
*Dĩ nhiên là có khác nhau rồi, ở tổ kỹ thuật tôi không nhìn thấy cô được. [Nháy mắt và hôn.gif]*
*. . . Đừng lộn xộn. . .*
*Cũng không được gây chuyện!! [Đôi mắt nghiêm túc]*
*Y như tôi nghĩ, dáng vẻ lúc làm việc của cô rất đẹp [Tim tim tim tim tim tim]*
. . . Lưu Hà cúi đầu, làm cho tóc rơi xuống che đi vẻ mặt của mình, ở cùng với lão hình trinh - cục trưởng Trương như vậy, đúng thật cô rất sợ bị ông ta nhìn ra điểm gì khác thường, không phải vì cái gì, cũng chỉ là. . . Cô đã hình thành thói quen giấu đi tâm trạng của mình từ rất lâu rồi.
*Không nói đến việc làm được hay không, bây giờ anh chỉ thấy được bóng lưng của cô thôi, lúc tôi suy luận hay là đang thẩn thờ thì có gì khác biệt chứ? Thứ hai, thật sự đừng lộn xộn, Thẩm Khâm, anh có lúc nào tập trung sửa điện thoại di động sao?*
Thẩm Khâm gửi đến vài icon giận đỏ mặt, *Vừa mới chạy phầm mềm, bây giờ thì làm xong rồi*
Liên Cảnh Vân không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh trong phòng, anh nhỏ giọng hỏi Lưu Hà, "Thế nào?"
". . . Anh ấy vừa mở được mật khẩu của Tiêu Ân Hoa, vừa vào tài khoản Xiaomi Cloud và QQ, oh, chờ chút, còn có WeChat. . ." Lưu Hà nhấn giọng đọc tin nhắn của Thẩm Khâm gửi đến, bất lực thở dài, dùng tay ra hiệu một cách máy móc, "Sẽ tìm ra chứng cứ chấn động đây."
Tay cô nắm thành nắm đấm, một tiếng nhẹ nhàng vang lên, máy chiếu trên bàn làm việc đột nhiên mở lên, trên tường xuất hiện một vài bức ảnh chụp màn hình điện thoại di động, sự kì diệu này thu hút sự chú ý của mọi người. Điếu thuốc trên miệng của Cục trưởng Trương rơi xuống, "Mẹ nó, đây là. . . Đây là lịch sử trò chuyện của Tiêu Ân Hoa và nghi phạm sao?"
"Đúng, từ lịch sử nói chuyện trên có thể nhìn thấy rõ ràng, bước đầu hai người đã thương lượng xong thù lao, sau đó hẹn gặp mặt nói chuyện rõ hơn, thời gian hẹn gặp mặt, cả ám hiệu lúc gặp mặt" Lưu Hà nói, "Đúng là Tiêu Ân Hoa bày ra việc tự sát để lừa tiền bảo hiểm. Chỉ là, cái này còn chưa phải là tin tức chấn động nhất."
Cô vừa đọc vừa chiếu tin nhắn *. . . Tôi nhất định phải làm thế sao?*
*Nhất định phải làm*
(* Đây có thể là lúc a Khâm của chúng ta yêu cầu chị nhà tâng bốc a tới trời thì a mới chịu giúp đỡ phá án hahahahaha)
. . . Cô âm thầm nghiến răng, lúc tất cả mọi người bị hấp dẫn bởi lời nói của cô quay đầu nhìn lại hướng cô giơ tay chỉ, màn hình thay đổi thành một bức ảnh, Liên Cảnh Vân và đồng đội đã có người vỗ tay rồi.
"Từ trong điện thoại di động của Lữ Bình cùng Tiêu Lương Tài, chúng tôi phát hiện thêm bằng chứng, mặc dù bọn họ đều xóa bỏ lịch sử trò chuyện" Lưu Hà hít sâu, nhẫn nhục, "Nhưng thủ đoạn tầm thường như vậy, làm sao giấu giếm được kỹ năng điêu luyện của bạn tôi, đôi mắt tinh tường, óc phán đoán vô cùng nhạy bén."
Liên Cảnh Vân lại bắt đầu ho khan, Lưu Hà liếc mắt nhìn hai người, "Từ lịch sử trò chuyện của bọn họ, có thể phát hiện, Lữ Bình và Tiêu Lương Tài lén lút liên hệ với phần tử xã hội đen, cố gắng gian lận, âm mưu giết người, lừa gạt một ngàn hai trăm vạn tiền bảo hiểm. . ."