Edit: Ciao
Ông cụ vẫn không nói gì, nhưng dáng vẻ của ông đã có chút thay đổi —— ôngsờ vào ngực, lấy ví tiền của mình, cúi đầu xuống móc một tấm hình ra đưa cho Lưu Hà.
“Đây là…” Lưu Hà nhận bức ảnh, xem xét thật kỹ: “Ngài và Thẩm Khẩm tiên sinh sao?”
Đương nhiên ảnh chụp có màu, nhưng vẫn có những dấu hiệu thuộc những năm 90,có cảm giác rất mạnh về khối hình, tóc ông cụ Thẩm còn chưa bạc trắng,mặc áo da nhìn thẳng vào máy ảnh, rất có cảm giác oai hùng, bộ dạng tựhào, dắt một đứa bé trai, mặc dù vẻ mặt không quá sinh động, nhưng cóthể nhìn ra được, khuôn mặt Thẩm Khâm rất giống ông cụ.
Ông cụ khẽ gật đầu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Là mười tám đứa.”
Lưu Hà ngạc nhiên: “Vâng?”
“… Là mười tám đứa cháu.” Giọng ông cụ hơi khàn khàn, ông hắng giọng nóicái, hai tay đặt trên cây gậy trúc, ngồi ngay ngắn chỉnh tề: “Không phải mười đứa.”
Một khi người nhận cố vấn chịu mở miệng, thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn nhiều, Lưu Hà nói: “Là tôi đoán lầm.”
“Trong mười tám đứa cháu.” Ông cụ nhìn mặt hồ: “Ta chỉ tự mình mang theo Khâm Khâm một thời gian ngắn.”
“A.” Lưu Hà mượn cơ hội nghe chuyện: “Từ nhỏ Thẩm Khâm tiên sinh đã ——”
“Nó… Những gì nó trải qua cũng khá phức tạp.” Ông cụ cũng không quay đầunhìn Lưu Hà, giọng điệu kiên quyết, nhưng vẫn nghe được cảm giác khôngtốt, Lưu Hà có thể hiểu được, khá khó khăn để nói chuyện xấu trong nhàvới người ngoài: “Ở với mẹ nó một thời gian ngắn.. Sau cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-hoang-hon-kho-tim/169931/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.