Mới vài ngày không gặp Hứa Thiên, Châu Băng đã cho rằng ba năm thiếu bóng ý trung nhân. Như mọi lần, cô là người chủ động liên lạc.
- Alo - Giọng Hứa Thiên ngái ngủ.
- Anh đang làm gì vậy? Có nhớ em không? - Châu Băng nũng nịu.
- Anh vừa đi học về, mới chợp mắt được vài phút.
- Vậy em gọi không đúng lúc rồi! Nhưng nhớ anh quá! Lát nữa có thể gặp em không?
- Được, em chuẩn bị đi, anh tới đón.
Hứa Thiên cúp máy, bước xuống giường quơ bừa chiếc áo mang ra thay. Trước giờ là vậy, Châu Băng muốn điều gì Hứa Thiên đều nhanh chóng đáp ứng.
Cũng như lần này, cô ấy muốn gặp, Hứa Thiên lập tức đồng ý đến đón, không chút chần chừ. Từ lâu cậu đã xem việc này như một thói quen, không nhiệt tình thực hiện, cũng không bao giờ từ chối.
Hứa Thiên đối với Châu Băng thật hoàn hảo, lúc nào cũng lễ phép với người lớn, hết lòng yêu thương cô, tuyệt đối không phải thiếu gia giàu có đào hoa, quen lâu sẽ giở thói chán chường.
Người con trai tốt như vậy, cô nhất định không bao giờ từ bỏ.
Hôm nay không có mặt Quách Kinh và Hồ Gia Minh, Hứa Thiên và Châu Băng không đến quầy rượu gia đình nữa.
Châu Băng bảo hôm nay muốn đến trung tâm mua sắm, ngày mai là sinh nhật Quách Kinh, bạn bè lâu năm như vậy, cô muốn tặng Quách Kinh món quà gì đó thật đáng nhớ.
Hứa Thiên vốn không rành rọt những vấn đề này, tiệc tùng chỉ cần có mặt, quà cáp chưa bao giờ là quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-gap-em/65380/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.