Chương trước
Chương sau
Ba năm học cứ như vậy trôi qua, những lớp học khóa 10 tinh ranh ngày nào vừa kết thúc kỳ thi đại học căng thẳng mà đáng giá. Sau khi thi xong, Kim Tuệ Nhi theo Hứa Thiên rong ruổi đến một số cảnh đẹp của Bắc Kinh rồi mới hài lòng trở về. Bắc Kinh rộng lớn như vậy, chỉ nghĩ thôi đã thấy mỏi lắm rồi, ấy vậy mà bọn họ chỉ có hai con người, lại kiên nhẫn đặt chân đến những vùng đất nổi tiếng như thế.

Kim Tuệ Nhi sau thời gian ôn thi căng thẳng thì mắt cũng mờ đi nhiều, có đêm giật mình tỉnh dậy muốn đi uống nước cũng không thấy đường mà đi, đành phải nhịn khát chờ đến sáng. Cô cảm nhận được thị lực của mình có sự hao tổn lớn, nhưng rốt cuộc nghĩ chỉ một thời gian thôi, chăm sóc lại từ từ sẽ khỏe.

Nghe nói sau mười ngày sẽ có thông báo kết quả thi, cho nên đêm thứ mười Kim Tuệ Nhi cùng Hứa Thiên đã thức trọn để đợi. Đọc sách đến chán thì chơi game, chơi game mệt rồi thì video call. Trên máy tính vẫn còn đăng nhập vào trang web, cứ năm phút là lại cập nhật mới một lần, vậy mà cũng không thấy tin tức gì cả.

Đây nhất định là cảm giác rất tệ trong cuộc đời, muốn vui lên cũng không xong, muốn buồn cũng chẳng thể nào, cứ lưng chừng giữa hi vọng và lo lắng, rồi nghĩ về tương lai.

Kim Tuệ Nhi cảm thấy may mắn nhất là, cả quãng thời gian mình áp lực nhất và lo lắng nhất đều có một người bạn như Hứa Thiên bên cạnh, ngày kể chuyện vui, đêm pha trò cười. Lúc đi cáp treo núi Hương Sơn ở Bắc Kinh, Hứa Thiên từng nói với cô cậu sẽ không quan tâm kết quả thi đại học nếu như chưa từng ngày đêm cùng cô ôn tập, chưa từng hứng những cơn mưa xuân bất chợt lạnh tê tái để đưa cô đến thư viện trường, chưa từng nghe cô nói về mục tiêu của mình. Cậu bây giờ trông đợi bản thân trưởng thành hơn bao giờ hết, có thể vào được ngôi trường chất lượng để gửi gắm cả tương lai, sau này dùng chính năng lực của mình mà lo lắng cho cô. Cứ nghĩ rồi lại mỉm cười, có lẽ ngoài Kim Tống Bách và Hứa Thiên ra, không còn người đàn ông nào khác có thể bất chấp thanh xuân mà lao động miệt mài vì cô như vậy.

Kim Tuệ Nhi nghỉ ngơi một chút, phòng ngủ của cô bây giờ đã được mở ra rộng hơn, xung quanh cũng được sửa sang lại chút đỉnh. Rốt cuộc thì cô cũng đã trưởng thành rồi, ba cô cũng chiều theo ý con gái mà rước thêm một người phụ nữ về quán xuyến cơm nước gia đình. Nếu không có gì thay đổi, trước ngày đưa cô đi nhập học, Kim Tống Bách sẽ làm buổi tiệc rượu nho nhỏ đưa Trầm Sơ về sống chung một mái nhà.

Thật ra trước giờ Kim Tuệ Nhi đều không muốn tác động đến ba mình, để ông có khoảng không gian riêng tư mà suy nghĩ việc gì mình muốn làm, cho nên đối với quyết định ở vậy hay cưới thêm ai khác của Tống Bách cô không hề đề cập tới. Nhưng nửa năm trước đây bà nội cô mất đi, cô là người duy nhất trực tiếp chứng kiến Trầm Sơ đã bên cạnh chăm sóc cho ba mình như thế nào. Một người phụ nữ tốt như vậy, chẳng lẽ lại để bà ấy phải một mình nuôi con, đi về lẻ bóng.

Kim Tuệ Nhi cầm ảnh bà nội lên, lấy khăn lau thật kỹ rồi mang để vào cùng với ảnh mẹ, suốt cuộc đời cô cứ sống cùng hoài niệm, thời gian không dài lại lấy ra ôn lại, cho nên tất cả ký ức cũ đều còn như mới.

Tuệ Nhi đi tới trước cửa sổ vươn vai. Hoàng hôn thật đẹp. Cô không sợ hoàng hôn buông xuống, giống như những người biết dung hòa giữa quá khứ và thực tại sẽ không lo ngại ký ức, những người có ước mơ vĩnh viễn không lo sợ không có ngày mai.

Cô bỗng nhiên thấy bản thân vô cùng nghị lực.

Gió thổi qua bệ cửa sổ, trêu ghẹo chiếc chuông gió trên đỉnh đầu cô để nó vang lên những tiếng kêu vụn vặt, giống như những âm thanh vọng về từ một nơi xa nào đó. Kim Tuệ Nhi bất giác cảm thấy vui vẻ, có lẽ càng lớn, người ta càng giỏi điều khiển cảm xúc của mình.

Cảnh chiều tà tuyệt đẹp, từng tia sáng len lỏi vào ánh mắt, cô cảm thấy sắc màu này cực kỳ ấm áp. Rất thích hợp để đi tản bộ.

Sáng sớm, trợ lý của Hứa Phong đã tranh thủ đi đến một quán nước sang trọng gần khu du lịch lớn nhất tỉnh Liêu Ninh, vừa bước vào đã thấy ly nước cam của Trần Ái Mẫn chỉ còn một nửa.

"Chị đừng nói là năm giờ sáng đã thức dậy đến đây đi" - Nhã Kiều Trang vừa gọi xong nước uống liền lườm Trần Ái Mẫn.

"Chỉ là chị không có chuyện gì làm thôi. Nè, em gọi ta là chị mà lại gọi ông ấy là chú, không thấy ngượng miệng sao?" - Trần Ái Mẫn cũng rất biết cách đùa.

"Tất nhiên là không. Em nói chị biết, trước mặt ông ấy em chỉ có xưng em và gọi chủ tịch, ông ấy làm sao biết sau lưng ông ấy lại trở thành ông chú như vậy. Vã lại, ai bảo chị trẻ quá làm gì" - Nhã Kiều Trang thay đổi rất nhanh từ cô trợ lý hiền thục xinh đẹp, rất từ tốn trong giao tiếp thành người con gái lém lỉnh.

Trần Ái Mẫn mỉm cười: "Vẫn chưa bị phát hiện chứ!"

"Dĩ nhiên rồi. Ông ấy xem em như em gái, à không, giống như con gái vậy, vì em biết nghe lời mà, giúp đỡ ông ấy chu toàn mọi thứ. Có lúc còn chủ động bảo em cứ gọi ông ấy là chú, không có vấn đề gì"

Trần Ái Mẫn trầm ngâm, chuyện Hứa Phong có thiện cảm với Nhã Kiều Trang không có gì đáng nghi ngờ, trước kia ông ấy rất thích con gái, mong muốn Trần Ái Mẫn có thể sinh cho ông một tiểu công chúa, bây giờ gặp được một đứa con gái chỉ lớn hơn Hứa Thiên vài tuổi, lại còn là người duy nhất chăm sóc cho ông, như vậy cũng tốt, bà không cần lo lắng nhiều nữa.

Mấy năm trước, lúc Nhã Kiều Trang đang lâm vào bệnh nặng mà không có tiền chữa trị, Trần Ái Mẫn đã không tính toán lợi ích, không màng khó nhọc mà đứng ra chữa bệnh cho cô. Người thân nhất của Nhã Kiều Trang ban đầu chỉ có mình Duần Hy, thời gian đó lại có thêm Trần Ái Mẫn nữa. Sau này hỏi han nhiều về bà, cô mới biết bà vì uất ức không chịu được đến nổi phải bỏ đi, cho nên tình nguyện đi đến làm ở công ty Hứa Phong để tìm ra người hãm hại bà năm xưa, nhưng Trần Ái Mẫn lại không muốn mệt mỏi vì những chuyện như vậy nữa, bà chỉ nhờ Kiều Trang đến đó thay bà chăm sóc cho Hứa Thiên.

Ban đầu Nhã Kiều Trang chỉ muốn vào làm một nhân viên bình thường, nào ngờ do ý tưởng đổi mới chiến lược của công ty được Trần Ái Mẫn chuẩn bị quá hoàn hảo, cô tạo được ấn tượng với chủ tịch, trực tiếp lên làm trợ lý chủ tịch.

"Chị Giai à, em nói..." - Nhã Kiều Trang vừa gọi tên, đã thấy Trần Ái Mẫn che miệng cười - "Chị lại cười gì vậy, em đã nói em quen rồi mà!"

Trần Ái Mẫn cố gắng bình tĩnh: "Không, chị không có ý đó, chỉ tại không nhịn được. Em với Duần Hy chênh lệch đâu có bao nhiêu tuổi. Duần Hy lại gọi chị là thím Giai"

"Chị thật sự muốn mình già như vậy sao?" - Kiều Trang thật hết cách.

"Không, không, cứ gọi là chị" - Trần Ái Mẫn xua tay - "Em đừng nói chuyện ông ta nữa. Hứa Thiên dạo này thế nào rồi?"

"Ngày mai là đến lễ tổng kết nhận kết quả rồi đó"

"Nhanh như vậy?" - Trần Ái Mẫn vui mừng không biết phải biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt bà không khách khí hiện lên những giọt nước ngưng đọng - "Ngày mai chị sẽ đến đó"

"Chị không phải định ra mặt đó chứ?" - Kiều Trang chau mày.

Trần Ái Mẫn mỉm cười hiền từ, nhìn về nơi xa xăm, cảm giác hạnh phúc xen lẫn hãnh diện tràn ngập trong đáy mắt: "Con trai chị đã trưởng thành rồi, chị không thể bỏ qua giây phút nhìn thấy nó kết thúc quá trình tập làm người này được. Nhất định phải đến. Có như thế nào cũng sẽ phải gặp nó. Ba năm trước chị ra đi là vì không muốn Hứa Phong nhìn thấy chị lại chướng mắt, ngày nào cũng đi uống rượu không chịu trở về, lâu dần sẽ nảy sinh khoảng cách với con cái. Hứa Thiên từ nhỏ đã chứng kiến Hứa Phong vì hiểu lầm mà tát chị. Chị không thể để nó nhìn thấy mọi cuộc cãi vã mà tổn thương hoài vậy được"

"Nhưng chị ra đi càng làm cậu ấy đau buồn hơn"

"Chị biết chứ, chị đã luôn dõi theo nó mà. Có điều, không còn cách nào khác. Chị đi để ông ấy ở lại mà suy nghĩ lại bản thân mình"

Nhã Kiều Trang nắm lấy tay Ái Mẫn: "Chị à, ông ấy thật ra chưa từng nghi ngờ chị, chỉ vì cái tôi của ông ấy quá lớn, không chịu được dư luận, lại sĩ diện trước mặt bạn bè. Thật ra mấy năm nay ông ấy đều nhờ em âm thầm tìm tin tức của chị. Tóc cũng đã bạc đi nhiều vì nhớ thương rồi. Chị, ông ấy không sống hạnh phúc được như chị nghĩ đâu"

"Đó là cái giá ông ấy phải trả" - Trần Ái Mẫn đặt tay mình lên tay Kiều Trang - "Ngày mai, giúp chị dàn xếp đám phóng viên, đừng để bọn họ nhận ra sự có mặt của chị"

Chấn Hoa.

Buổi lễ được chuẩn bị vô cùng trang trọng, đây là lễ tốt nghiệp cũng như thông báo kết quả thi đại học lớn nhất trong lịch sử Chấn Hoa, bởi vì số lượng học sinh đỗ tốt nghiệp là 97 %, 3 % còn lại là học sinh đã nghỉ học từ trước, học sinh được tuyển thẳng vào đại học và học sinh đã đi du học. Ba hàng ghế đầu tiên là cựu giáo viên của Chấn Hoa, có người vừa về hưu còn khỏe mạnh, có người đã chống gậy hoặc ngồi xe lăn đến, ai cũng trong bộ dạng sung sướng tự hào. Bên cánh tay trái là chỗ đứng riêng của phóng viên, năm nay phóng viên từ mọi nơi cũng đổ về, làm việc rất chuyên nghiệp.

Hứa Phong lần đầu tiên đến đây tham dự buổi lễ đông đúc như vậy. Từ khi Hứa Thiên vào Chấn Hoa, ông một lần đến họp cũng không có, một phần là Hứa Thiên không nói, một phần là ông không hỏi tới. Lần này nhìn thấy Hứa Phong đột ngột xuất hiện ở đây, Hứa Thiên ít nhiều cũng thấy trong lòng ấm áp, nhưng trong thâm tâm vẫn đang mong đợi người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời cậu xuất hiện.

Hứa Thiên không gặp Trần Ái Mẫn, không nghe tin tức về bà, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn nhất nhất tin tưởng bà con sống, còn nhìn theo cậu. Mẹ cậu chắc chắn ở quanh đây thôi, chắc chắn là như vậy!

Kim Tống Bách đến sau, trên tay cầm một đóa hoa cực lớn, ông biết con gái mình không thích hoa cho lắm, nhưng so với những vật chất khác, đóa hoa này có lẽ sẽ ý nghĩa hơn nhiều. Mười mấy năm qua trong lòng ông luôn chứa một chỗ đứng đặc biệt duy nhất không ai có thể xâm chiếm được, đó chính là con gái mình, với ông, Kim Tuệ Nhi như những bông hoa này vậy, xinh đẹp, thuần khiết.

Hứa Thiên đứng từ xa nhận ra Kim Tống Bách, liền rất lúng túng chạy đến đón ông, đáng lẽ ông sẽ ngồi cùng hàng ghế với Hứa Phong, nhưng cậu lại đưa ông ngồi qua dãy đối diện, hai dãy ghế được phân cách bởi một hàng cây kiểng. Hứa Thiên trong lòng vô cùng lo sợ, khoảnh khắc Kim Tống Bách và Hứa Phong gặp lại, có lẽ cũng là khoảnh khắc cậu bị Kim Tuệ Nhi lấy lại toàn bộ niềm tin.

Trước đó một hôm, Hứa Thiên vừa đi xuống lầu thì nghe được cuộc nói chuyện của Hứa Phong và Đại Thành.

"Không biết hai cha con ông ta bây giờ như thế nào rồi, nhớ không lầm con bé ấy cùng tuổi với Thiên Nhi" - Hứa Phong cầm tách trà đang nghi ngút khói, uống một ngụm rồi trầm tư.

"Đúng vậy! Con bé ấy cùng tuổi với Hứa Thiên. Lúc nhỏ thông minh lém lỉnh như vậy, bây giờ chắc chắn đã đỗ vào đại học rồi. Hứa Thiên nhà chúng ta lười như vậy còn làm được bài thi kia mà" - Đại Thành ngồi đối diện nói.

Hứa Phong cười: "Ừ, mong là như vậy! Kim Tống Bách ngày xưa yêu thương con gái như vậy, nhất định sẽ chu toàn cho con bé."

Hứa Thiên nghe đến đây, định đi xuống hào hứng mà nói với ông rằng con bé ấy chắc chắn sẽ đỗ thủ khoa đại học, nhưng chưa kịp bước xuống thì Đại Thành lại lên tiếng.

"Anh vẫn còn nặng tình nghĩa với ông ấy như vậy, tại sao không đến gặp rồi nói rõ một lần, có cần khuất mắc như vậy hay không?"

Thấy Hứa Phong im lặng, Đại Thành bao nhiêu lời lẽ trong lòng đều tuôn ra hết: "Thật ra trước kia, vì chị cứ mãi nghi ngờ anh cho nên mới nhờ Kim Tống Bách theo dõi, ông ấy lúc đó làm theo không được mà từ chối cũng không xong, cho nên đành đồng ý rồi để đó. Ngày đêm đi theo anh, ông ấy chỉ mong muốn tìm ra cách để công ty duy trì tốc độ tăng trưởng như vậy, một người thật thà và hết lòng như ông ấy, có đánh chết tôi cũng không tin lại có gian tình với chị"

Nghe đến đây, hai chân Hứa Thiên lập tức yếu đi, cậu hiểu được phần nào lí do cậu và Kim Tuệ Nhi đột nhiên lại xa cách lâu như vậy.

Hứa Phong rốt cuộc cũng lên tiếng: "Tôi chỉ tin vào bằng chứng, đoạn video đó đã rành rành trước mặt, tôi lấy lí do gì để không tin"

"Chẳng lẽ chị bỏ đi lâu như vậy rồi anh còn chưa hối hận? Hứa Chủ Tịch, anh rõ ràng biết trong công ty có bao nhiêu thế lực, vì thù ghét đố kỵ chuyện gì mà không làm được, công nghệ tiên tiến như vậy, họ không thể đem đi cắt ghép hay sao? Chuyện gì anh cũng suy nghĩ thấu đáo, nhưng sao chuyện này lại cố chấp như vậy?" - Đại Thành quyết tâm lay chuyển suy nghĩ của Hứa Phong. 

"Anh đừng nói nữa, cho dù bây giờ có quay lại, tôi cũng sẽ không tha thứ cho hai người họ" - Hứa Phong mặt u ám, buông một câu lạnh lùng.

Đại Thành thật ra cũng hết cách rồi, những chuyện này bao nhiêu năm nay ông đã nói đến thuộc lòng, vậy mà cũng chẳng thể nào tác động đến Hứa Phong, bây giờ có lẽ chẳng có ích gì nữa.

Hứa Thiên quay trở lại phòng, trong lòng bao nhiêu cảm xúc xen lẫn, vừa hụt hẫng, vừa không thể tin, vừa nghi vấn. Cậu chắc chắn trong chuyện này có khuất mắc. Nhưng trước tiên trong buổi lễ ngày mai, ngăn chặn hai người họ gặp nhau trước đã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.