Hứa Thiên đi ngang qua trước mặt Thịnh Thần, không thèm để ý đến sự tồn tại của hắn, có lẽ lúc này, mọi thứ đều không quan trọng bằng những gì cậu chứng kiến. Hứa Giận Dữ nắm lấy tay Tuệ Nhi kéo đi, cậu đưa cô đi một đoạn khá xa so với sân bóng, lực nắm cực kỳ mạnh, khiến cho Kim Tuệ Nhi mặt mày nhăn nhó, cuối cùng không thể chịu được liền la lớn: "Tôi đau", hai từ này mạnh mẽ dập tắt ngọn lửa nóng giận đang càng lúc càng cháy mạnh của Hứa Thiên. Cậu buông tay cô ra, tuy nhiên cơ mặt vẫn như vậy không thay đổi.
"Kéo tôi đến đây làm gì?" - Kim Tuệ Nhi không chịu nổi bản tính nóng nảy này của cậu nữa rồi.
Hứa Thiên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang đến luồng khí lạnh nhưng có tính sát thương cao, có thể làm trái tim đối phương một khắc đã hóa thành băng.
"Tại sao lại ở cùng một chỗ với Thịnh Thần?" - Hứa Thiên nói không thành tiếng, chỉ nghe hơi thở phảng phất bên tai.
"Ở cùng một chỗ? Như thế nào gọi là ở cùng một chỗ?" - Kim Tuệ Nhi không thể hiểu được suy nghĩ của Hứa Thiên.
"Cậu là con gái, tại sao buổi tối lại cùng Thịnh Thần ở đó, cậu đem mọi chuyện nói cho tôi biết, tôi có thể cân nhắc lại" - Hứa Thiên nửa thật nửa đùa. Thật ra nỗi đau đã chạm thấu tâm can của cậu rồi, đến nỗi không biết phải dùng thái độ gì mà nói chuyện với Kim Tuệ Nhi nữa. Vài ngày trước, cậu chính là thấy gương mặt Kim Tuệ Nhi cảm động trước cái ôm của Hoàng Siêu, hôm nay lại chứng kiến cô như một con mèo nhỏ trong vòng tay Thịnh Thần, chỉ muốn hỏi một câu, cô ấy rốt cuộc xem cậu giống như những người con trai khác có đúng không.
"Tôi việc gì phải giải thích với cậu, cậu có quan tâm tôi như thế nào sao?" - Tuệ Nhi quả thật không muốn phơi bày hết cảm xúc trước mặt Hứa Thiên, nhưng lần này cô không kiềm chế được nữa.
"Kim Tuệ Nhi, ai gần gũi với cậu đều được có phải không?" - Lời này cuối cùng cũng được nói ra.
Tròng mắt Kim Tuệ Nhi cứng đờ, cô không ngờ Hứa Thiên có thể dùng một câu nói rất tầm thường thế này để đả kích lòng tự trọng của cô. Tuệ Nhi hững hờ nhìn cậu, không biết bản thân đã bị cậu ta biến ra thành bộ dạng gì. Trước kia gặp người lạ một câu cũng không nói, đối với loại người chỉ biết kiếm chuyện chọc ghẹo người khác như cậu, Kim Tuệ Nhi một chút cũng không muốn nhìn đến, bây giờ vì cậu ta mà trở thành người nói nhiều, vui vẻ, cậu lại biến sự thay đổi này thành lỗi lầm, một giây tạt vào cô một gáo nước lạnh.
Kim Tuệ Nhi nhìn thẳng vào mắt Hứa Thiên, đôi mắt long lanh của cô thâu tóm tất cả sợ hãi, thất vọng cùng tức giận, dứt khoát giấu nhẹm vào trong lòng, tuyệt đối không thể hiện cảm xúc gì ra ngoài: "Đúng vậy, tôi chủ động muốn gần gũi với họ, hằng ngày đều mong muốn gặp người ta, chỉ có cậu là người tôi không muốn nhìn thấy nhất. Hứa Thiên, cậu có phải rất hài lòng hay không?"
Trong lòng Hứa Thiệt giống như bị thiệt hại nghiêm trọng, đau lòng, không cam tâm, chua xót,... toàn bộ những tâm tình rối ren, tàn nhẫn này dâng thẳng lên ngực.
"Là cậu hẹn Thịnh Thần ra đó?"
Kim Tuệ Nhi cuộn tay lại thật chặt, đến nỗi móng tay cứa vào da thịt mình chảy máu, cô nhìn xuống, hai lòng bàn tay đều hiện rõ những vệt máu tươi, nhưng lại không cảm thấy đau đớn bằng câu hỏi này. Cô cắn chặt răng nói một tiếng: "Phải"
"Cậu đã biết rõ tình cảm của cậu ta, còn đơn nam độc nữ ở đó?"
"Phải, cậu đừng hỏi nữa, tất cả tôi đều thừa nhận hết. Tôi mong muốn nhất là mỗi ngày được nhìn thấy thầy, bao nhiêu thời gian học quân sự đó đều chưa thỏa mãn được mình. Cậu theo dõi tôi, không biết trong lòng có bao nhiêu vui sướng. Cậu biết tôi lúc nào cũng muốn tránh mặt cậu càng xa càng tốt không, bây giờ có cơ hội rồi, tôi một chút hối tiếc cũng không có. Mấy ngày qua tôi thật sự rất vui, nhìn thấy cậu một câu cũng không thèm nói với mình, tôi vô cùng hả dạ. Cuối cùng cũng có thể nói với cậu, Hứa Thiên, chúng ta tại đây chấm dứt cái mối quan hệ không ra gì này đi"
Hứa Thiên đứng ở đó, cả gương mặt nhìn không ra biểu cảm gì, ánh mắt cứng đờ của cậu chậm rãi lướt qua khuôn mặt Kim Tuệ Nhi, "Cậu nói đều là thật sao?"
Khóe miệng Kim Tuệ Nhi giật nhẹ, treo lên một nụ cười méo mó: "Cậu không phải đã có câu trả lời hay sao, bây giờ còn hỏi tôi là thật hay giả. Hứa Thiên, cậu chưa từng trước mặt tôi khẳng định điều gì, lại còn khó chịu khi tôi tiếp xúc với người khác. Rốt cuộc, cậu coi tôi là gì? Muốn tôi ngày ngày kề cận bên cậu sao? Cậu đủ rồi đó."
Hứa Thiên không hề nhúc nhích chút nào.
Kim Tuệ Nhi nhìn cậu, sau đó quay đầu bước đi, bóng lưng lạnh lùng tan biến dần sau màn đêm lạnh lẽo.
Kim Tuệ Nhi ra khỏi cổng trường, không quan tâm bảo vệ có ngăn chặn bao nhiêu, chỉ để lại một câu coi như là khẳng định, muốn ghi tên tôi bao nhiêu cũng được: "Kim Tuệ Nhi, lớp 1 khóa 10"
Bên ngoài gió bắc đang gào thét, cơ thể Kim Tuệ Khi phát ra luồng khí lạnh lẽo chết người. Cô cảm thấy trong lòng lạnh ngắt, đặc biệt khó chịu. Loại cảm giác này không thể diễn tả thành lời, cũng chưa bao giờ xảy ra với bất kỳ ai, vô cùng phẫn nộ, vô cùng uất ức, vô cùng đau thương.
Tại sao không tin tôi? Đến cả chuyện theo dõi tôi cậu còn làm được, rốt cuộc cậu sau lưng tôi đã làm những chuyện gì rồi. Tôi với người khác có mối quan hệ gì mờ ám bản thân còn chưa nhận ra được, cậu ở đó hảo hảo khẳng định tôi chủ động muốn ở bên họ. Có phải khi đã tin tưởng một ai đó quá, họ trực tiếp nói ghét mình thì mình cũng không nghĩ là sự thật?
Lẽ ra Kim Tuệ Nhi sẽ không bế tắc như thế, không giận dữ như thế nếu như Hứa Thiên những ngày vừa rồi không thờ ơ với cô, đến khi muốn quan tâm cô lại tìm cách theo dõi, muốn hiểu cô hơn thì lại dùng câu hỏi mà cậu đã có câu trả lời để ép cô khẳng định.
Lẽ ra, mọi thứ đã tốt hơn, nếu như cô sáng suốt chấm dứt đoạn tình cảm không có kết quả này.
Gần sáng, Kim Tuệ Nhi mới trở về ký túc xá. Đã 5 giờ sáng nhưng vẫn không có ai đánh thức mọi người, không ai ra lệnh tập hợp, tiểu đội 1 hôm nay không kịp giờ đến nhà ăn là điều dễ hiểu, cho nên mọi người ai cũng không có chút sức sống.
Dưới sân mọi người đã tập hợp xong, Hồ La La còn bất chấp ở trên giường lay Kim Tuệ Nhi dậy. Tuệ Nhi cuộn tròn chăn, từ trên xuống dưới chỉ để hở hai bàn chân không có tất, Hồ La La bây giờ mới để ý chân Tuệ Nhi đã tái đi rồi. Cô cố gắng kéo chăn ra, vô cùng hốt hoảng khi thấy gương mặt xanh xao đến đáng sợ. Hồ La La đưa tay sờ trán bạn cùng phòng ham ngủ kia, bị hơi nóng của Kim Tuệ Nhi làm cho giật mình. Sốt rồi, La La cuống quít nhảy xuống giường đi tìm nước ấm lau người cho Tuệ Nhi.
Hồ La La lấy tay thăm dò nhiệt độ khắp cơ thể Kim Tuệ Nhi, cảm thấy rất không ổn, trán của nha đầu này đã cực kỳ nóng rồi, nhưng cô ấy vẫn luôn miệng than lạnh. Hồ La La không đáp ứng nhu cầu của bạn mình, dứt khoát kéo chăn ra, thay cho Tuệ Nhi bộ đồ ngủ mát mẻ hơn. Cô còn nhớ lần trước mình bị sốt cũng như vậy, mẹ cô đã cho cô đắp mấy lớp chăn, cuối cùng nhiệt độ cơ thể càng lúc càng tăng cao không hạ xuống được.
Thấy tình hình không ổn, Hồ La La mới ra tủ điện thoại đầu tầng lầu nhấn nút gọi điện khẩn cấp. Chưa đầy năm phút, nhân viên y tế đã mang xe đẩy lên phòng đưa Kim Tuệ Nhi đi.
Hứa Thiên và Thịnh Thần suốt buổi học chỉ để ý chỗ trống mà hàng ngày tiểu đội trưởng đội 1 đứng, xem ra không khí lớp học hôm nay có chút căng thẳng. Thịnh Thần không đưa ra những huấn luyện đòi hỏi sự nhanh nhẹn và khó khăn cao như hằng ngày nữa, chính vì vậy cả lớp càng nơm nớp lo sợ. Hà Thi Thi yên lặng quan sát nét mặt Hứa Thiên, cảm nhận được trên gương mặt là tầng tầng sát khí, muốn nói vài câu cũng khó.
Trong lúc huấn luyện, Thịnh Thần vẫn gọi tên Hứa Thiên như thường ngày, dường như giữa họ chưa có gì xảy ra. Chỉ luyện tập thời gian ngắn, Thịnh Thần đã cho cả lớp nghỉ giải lao. Lúc này Lưu An mới chạy đến ngồi bên cạnh cậu: "Hôm nay Tiểu Nhi của cậu đã mang Tiểu La của tớ đi đâu rồi? Mau bảo cậu ấy trả lại đây", sau đó nhận lấy ánh mắt vô cùng thiếu thốn tình cảm của Hứa Thiên nhìn mình, lập tức lạnh ngắt cả sống lưng, nhưng vẫn không vì vậy mà ngậm miệng lại: "Này, cậu bị làm sao à?"
Hứa Thiên vốn không quan tâm Lưu An nói gì, cậu nhìn lên ký túc xá, sau đó đảo mắt đến chỗ Thịnh Thần, vừa vặn nhìn thấy hắn theo ai đó rời khỏi.
Thịnh Thần cùng trưởng môn đi đến văn phòng gặp Hiệu trưởng. Đây chính là Thầy Hiệu Trưởng đĩnh đạc nhất cậu từng gặp, lời nói ra đều rất chắc chắn và đầy khí phách, câu nói đầu tiên mà Thịnh Thần được nghe chính là: "Cậu không thể dạy ở đây được nữa"
Thịnh Thần không tin vào tai mình, cậu đã mắc lỗi gì còn chưa biết, không một lí do đã nhận được kết luận này, có phải có nguyên tắc ngầm gì ở nơi này cậu còn chưa biết đến hay không. Thịnh Thần rất ung dung ngồi vào ghế, "Tôi hoạt động có chỗ nào không tốt?"
Hiệu trưởng đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến ngồi đối diện với Thịnh Thần: "Cậu làm rất tốt, chỉ là vị trí này không thích hợp với cậu nữa. Lúc nãy bên quân đội cũng đã liên hệ tôi về việc này, họ hoàn toàn đồng tình. Hiện tại cậu có thể trở lại doanh trại tiếp tục huấn luyện"
"Muốn tôi bỏ việc thì cũng nên có lí do chính đáng. Nơi này không đơn thuần do tôi xin vào mà còn nhận được lời mời từ phía nhà trường. Hiệu trưởng, Thầy nên nhớ lại chuyện trước đó"
"Có những chuyện quả thật không lường trước được, nếu cậu còn dạy ở đây thì cả hai bên đều không tốt đẹp gì, hi vọng thầy Thịnh hiểu cho" - Hiệu trưởng vô cùng khách khí.
Thịnh Thần nghe đến đây đã hiểu, chút quy tắc ngầm đó cậu còn chưa biết đến sao. Lúc trước ở trong quân đội, ai là "con cháu người lớn" đều được giới thiệu, tần số nhiều đến nỗi cậu không thể không nhớ mặt nhớ tên, làm việc gì cũng phải phân nặng nhẹ. Cậu hiện tại không còn luyến tiếc nơi đây nữa, một trường trung học lớn như vậy cũng có thể xảy ra việc này, thật đáng buồn cho nền giáo dục nước nhà. Có điều, nghĩ đến Kim Tuệ Nhi, cậu không cam tâm từ bỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]