Hứa Thiên tỉnh dậy đã là mười giờ sáng ngày hôm sau. Trần nhà hài hòa quen thuộc đập vào mắt mình, cậu bỗng dưng nhớ mồn một chuyện buổi chiều hôm qua, nhưng từ lúc ở hồ bơi trở đi lại nhạt nhòa, cậu không nhớ được mình làm thế nào trở về nhà nữa. Giấc mơ đêm qua vẫn còn trong tâm trí cậu, có lẽ nó không mấy sâu sắc nhưng ấn tượng để lại lại rất tốt.
Hứa Thiên trở mình, phát hiện cơ thể vẫn còn rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu uể oải do ngâm mình rất lâu dưới hồ nước lạnh. Cậu tung chăn lên tìm điện thoại, ấn vào số điện thoại quen thuộc, nói chuyện với một thái độ rất kiên dè và lễ phép.
Nếu ở chỗ Hứa Thiên đang là buổi sáng trong lành thì chỗ Tuệ Nhi đã là buổi trưa rồi. Hôm nay cô dậy rất sớm, có lẽ vì nôn nóng chuẩn bị cho ngày Tết. Cô đem nếp được cất trong tủ ra vo kỹ, sau đó đem ra phơi. Kim Tuệ Nhi ngồi trước cửa nhà nhìn trời, thầm cầu mong trời nắng đậm một chút để số nếp này có thể nhanh khô, nhưng ông trời lại phụ bạc lòng đam mê làm bánh này của cô, lâu lâu mới chiếu lên vài tia sáng dịu nhẹ. Cô ngồi đợi, đứng đợi, chạy tới chạy lui cả buổi sáng, mong cho kỳ tích xuất hiện.
Náo loạn một hồi rốt cuộc cũng có phản ứng, nhưng lại là phản ứng của chủ nhà.
"Con gái, mấy cái này không cần gấp. Hôm nay ba cho con đi chơi" - Chủ nhà cầm thùng nước đi vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-gap-em/2543517/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.