Vốn đã quen với giờ giấc sinh hoạt ở nước ngoài nên dù đã về Việt Nam một thời gian nhưng Lam vẫn chưa thích nghi được với múi giờ hiện tại. Đêm đến cô thức rất khuya. Ngồi trước bàn làm việc, Lam vận dụng những kiến thức đã học và chỉnh sửa những bức hình đã chụp được. Hình ảnh bầu trời với những áng mây hồng, những con sông rộng lớn, những cột đèn cao áp khi đêm về, hay đơn giản là những hoa cỏ trong vườn của tòa lâu đài nguy nga này… Photoshop xong, Lam vươn vai mấy cái, cô định lên giường đi ngủ, nhưng cô chợt nghĩ tới Dương, không biết giờ này anh ấy đã về hay chưa.
Nỗi tò mò trỗi dậy thôi thúc Lam mở cửa phòng bước ra ngoài. Hành lang yên lặng không một bóng người, giờ này đã khuya, phòng nào cũng đóng cửa kín mít, làm thế nào để biết được Dương đã về hay chưa? Đứng ngoài hành lang hồi lâu, Lam suy nghĩ mãi, nửa đêm gọi cửa phòng anh ấy thì không tiện… Hay là thôi đi. Cô còn ở đây lâu dài, nếu như muốn thu hẹp khoảng cách với anh thì cũng đâu thiếu gì cách? Lam tự an ủi mình như thế, cơ mà vào khoảnh khắc cô định quay người bước vào phòng thì phát hiện, căn phòng ở cuối dãy hành lang vẫn còn ánh sáng đèn hắt ra.
Nếu cô nhớ không lầm thì đó chính là thư phòng của Dương. Khóe môi Lam khẽ mỉm cười. Cô mừng rỡ vì suy đoán giờ này Dương vẫn còn thức và làm việc. Cô rón rén bước đi thật chậm, cố gắng không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-gap-duoc-em/2507832/chuong-27.html