Trở về phòng bệnh của bà, Yến mệt mỏi nằm dài xuống sofa, dạo gần đây thấy tâm tình cháu gái mình không tốt, bà Nhật thực sự lo lắng. Gần như ngày nào Yến trở về bệnh viện cũng là gương mặt vô hồn không cảm xúc. Mới đầu bà Nhật nghĩ là do cô thức khuya để làm việc nên mệt mỏi, nhưng khi quan sát kỹ thì dường như không đúng, biểu hiện của cô giống thất tình nhiều hơn.
Nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, bà Nhật vuốt gọn những lọn tóc vương trên mặt cháu gái rồi dịu dàng hỏi:
— Con vẫn buồn về chuyện của Khải đấy à?
— Không ạ. Con hơi mệt thôi.
— Bà không đủ tin tưởng để con mở lòng sao? Nếu như buồn quá, có tâm sự thì con có thể chia sẻ với bà… Sẽ dễ chịu hơn là giữ những tâm tư đó ở trong đầu đấy.
Yến lặng im nhìn ngắm gương mặt đầy nếp nhăn và những vết chân chim của bà. Bà cô đã già lắm, trải qua những cơn đau triền miên kéo dài, thêm cuộc đại phẫu nghiêm trọng nên sức khỏe cũng không còn như trước. Trước mặt cô hiện tại là gương mặt phúc hậu của bà, từ nhỏ tới lớn, chưa khi nào Yến thấy bà nổi cáu. Dù cuộc sống có xảy đến nhiều biến cố, người phụ nữ ấy luôn bình thản mà mạnh mẽ đương đầu.
Yến cảm thấy bà là một người rất tinh tế và sâu sắc, mặc dù một chữ cô cũng không nói, thế nhưng, chỉ cần nhìn qua cử chỉ và nét mặt của cô, bà cũng có thể đoán được cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-gap-duoc-em/2507829/chuong-29.html